Nói xong, Nhược Hy cùng Duật Hành đi vào trụ sở, Giai Ninh đứng đó tức điên người lên, một lúc sau, Thiếu Đình được tài xế của Thiếu gia lái xe đưa đến trụ sở vì tay của anh ta hôm qua bị cô bẻ gãy khá đau đến nỗi phải băng bó. Giai Ninh vừa nhìn thấy Thiếu Đình, không quan tâm đến vết thương của anh ta mà cô ta chạy tới nắm lấy cánh tay đang bị thương của anh ta, õng ẹo nói:
"Anh Thiếu Đình, Lam Nhược Hy chị ta thật quá đáng!"
Thiếu Đình nhẹ nhàng gạt tay của Giai Ninh ra, gương mặt anh ta có chút mệt mỏi, nhìn Giai Ninh rồi nói:
"Cô ta quá đáng thì em cứ mặc kệ đi, tay của anh hôm qua bị cô ta bẻ gãy đến nỗi phải băng bó luôn này!"
Giai Ninh lúc này mới để ý đến cánh tay đang bị thương của Thiếu Đình, cô ta nắm nhẹ nhàng cánh tay, khẽ xoa lên nó, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hẳn đi:
"Vậy anh có định tính sổ với cô ta chuyện cánh tay anh bị cô ta bẻ gãy không?"
Thiếu Đình đôi mắt kiên định, gật đầu Giai Ninh rồi nghiêm túc nói:
"Tất nhiên là phải vậy rồi, cô ta dám bẻ tay của anh, anh phải cho hai tay của cô ta phế luôn kìa!"
Giai Ninh bắt đầu nở nụ cười đắc ý, nhìn Thiếu Đình khẽ gật đầu.
Trong phòng làm việc của Duật Hành, Nhược Hy đang chăm chú bôi thuốc lên vết thương sau lưng anh, vẻ mặt của cô rất đau lòng nhìn vào vết thương bị đạn bắn khá sâu, mặc dù bôi thuốc khá đau nhưng anh vẫn cố chịu đựng, ngoan ngoãn ngồi yên để cô bôi thuốc.
"Được rồi, em đừng bày ra vẻ mặt đau lòng đó nữa, em đau lòng một mà anh lại đau lòng mười, vết thương sau lưng anh sẽ lại đau mất!"
Duật Hành khẽ liếc nhìn gương mặt cô, thấy cô đau lòng mà anh cũng đau lòng theo nên đã lên tiếng nói với cô. Nhược Hy giật mình, nhanh chóng thu lại vẻ mặt, lập tức mỉm cười vui vẻ nhìn anh nói:
"Em cười rồi nè, không đau lòng nữa!"
Nhược Hy khẽ cầm cuộn băng, sau đó băng bó nhẹ nhàng lên vết thương sau lưng anh. Cô vừa cầm hộp cứu thương định để trong tủ đối diện phòng làm việc của anh thì đã bị anh nắm tay lại, kéo cô ngồi ngay đùi mình, bàn tay anh khẽ chạm nhẹ lên tóc cô, nhìn cô với ánh mắt ôn nhu rồi nói:
"Anh không tiết lộ thân thế của em là vị hôn thê của anh, em có thấy tủi thân không?"
Nhược Hy khẽ đặt nhẹ hộp cứu thương trên bàn, tay cô nhẹ nhàng choàng qua cổ anh, khẽ lắc đầu rồi mỉm cười:
"Anh không tiết lộ như thế cũng tốt cho cả em và anh! Hơn nữa, em có anh ở bên cạnh rồi, làm sao mà tủi thân được!"
Duật Hành nhìn cô mỉm cười, đầu anh khẽ cụng nhẹ vào đầu cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi bảo:
"Anh cứ nghĩ em sẽ tủi thân rồi anh sẽ bù đắp cho em chứ!"
"Anh định bù đắp em như thế nào!"
Duật Hành lấy trong túi ra một con gấu nhỏ rất đáng yêu, anh đưa nó cho cô rồi bảo:
"Đây là gấu cầu bình an anh đã sai người đặt cho em, em mang theo nó bên người khi anh không ở cạnh, em sẽ không còn tủi thân hay cô đơn nữa!"
Nhược Hy cầm lấy con gấu, nhìn anh mỉm cười gật đầu, hạnh phúc nói:
"Em cảm ơn anh, con gấu nhỏ này em rất thích!"
Duật Hành mỉm cười, chỉ tay vào má của anh rồi bảo cô:
"Em thích con gấu này thì cũng nên tặng cho anh một nụ hôn ở đây chứ!"
Gương mặt của Nhược Hy khẽ đỏ lên, cô cúi người xuống hôn nhẹ vào má của anh rồi nói:
"Em hôn anh rồi anh cũng phải hôn lại em chứ!"