"Chị dâu, Cố thiếu và A Thành bị thương khá nặng trong lúc làm nhiệm vụ. Hai người họ đang được điều trị ở bệnh viện XX gần tiểu khu quân đội ở ngoại thành! Trước khi đi, sếp có nói nếu anh ấy có chuyện gì cứ gọi cho chị, hai người họ vừa mới được đưa vào đây nên em tức tốc gọi cho chị liền!"
Vừa nghe có tin tức về anh, Nhược Hy đang nằm bật dậy rồi trả lời với Triết Nam:
"Được, tôi đến liền!"
Nhược Hy nhanh chóng cúp máy, hấp tấp với tay lấy áo khoác lông mặc lên rồi bấm máy gọi điện cho Ngụy Niên:
"Ngụy Niên, có người vừa gọi điện đến nói với chị là Duật Hành và A Thành bị thương rồi đang ở bệnh viện XX gần tiểu khu quân đội ngoại thành, em mau đến đây nhanh đi, chị và em cùng đi đến bệnh viện!"
"Được, chị đợi em!"
Nói rồi, Nhược Hy nhanh chóng cúp máy rồi bước nhanh xuống lầu đi ra phía ngoài cổng đợi Ngụy Niên. Một lúc sau, Ngụy Niên lái xe đến, cô nhanh chóng bước lên xe rồi cả hai cùng nhau đi đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, Nhược Hy đã nhanh chóng bước xuống xe thì nhìn thấy rất nhiều cảnh sát bị thương nhẹ đang chờ ở ngoài phòng cấp cứu, cô chạy đến hỏi mọi người:
"Duật Hành bị thương sao rồi? Cấp cứu được bao lâu rồi?"
Triết Nam vừa nhìn thấy cô đã đi đến chào rồi nói:
"Trong lúc làm nhiệm vụ, Cố thiếu anh ấy bị tên tội phạm bắn lén phía sau lưng, A Thành thì bị thương ở chân khá là nghiêm trọng do bị đám người đó đánh lén! Cả hai người cấp cứu cũng lâu rồi, nhưng mà chị yên tâm, Cố thiếu được mệnh danh là thiếu soái chiến thần mà, sẽ không sao đâu!"
Trong khi đèn cấp cứu còn chưa tắt, Nhược Hy cứ liên tục lo lắng không ngừng, Ngụy Niên cũng không kém, cũng đi qua đi lại lo lắng cho A Thành và Duật Hành.
Đèn cấp cứu vừa tắt, cô nhanh chóng chạy đến hỏi bác sĩ:
"Bác sĩ, hai người bên trong sao rồi?"
Bác sĩ nâng gọng kính lên rồi nhìn cô trả lời:
"Viên đạn sau lưng Cố thiếu tôi đã lấy ra rồi, cũng may không nghiêm trọng đến tính mạng, cố gắng nghĩ ngơi là ổn thôi. Còn cậu A Thành kia, chân của cậu ấy bị gãy rồi, tôi cũng đã băng bó rồi, nhắc nhở cậu ấy trị liệu mỗi ngày là sẽ đi được sớm thôi!"
Nhược Hy khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Duật Hành và A Thành được các y tá đưa vào phòng VIP, mọi người ai nấy nhìn thấy hai người họ đã an toàn nên họ quay trở lại trụ sở để sắp xếp lại chuẩn bị giao nhiệm vụ đã hoàn thành cho cấp trên. Nhược Hy và Ngụy Niên ra ngoài tiễn mọi người về trụ sở, sau đó Ngụy Niên quay lại bước vào phòng của A Thành, còn cô vào phòng của Duật Hành.
Thấy anh đang ngủ rất say, Nhược Hy nhìn thấy đau lòng khẽ chạm vào tóc anh, khiến cho anh giật mình tỉnh giấc:
"Sao em lại ở đây vậy?"
Nhược Hy khẽ ngồi cạnh anh, nước mắt cô bất ngờ rơi xuống khi thấy anh tỉnh, Nhược Hy nức nở nắm lấy tay anh rồi nói:
"Anh còn hỏi em, anh biết em lo lắng cho anh lắm không? Em sợ anh sẽ không quay về nữa!"
Thấy cô khóc, Duật Hành cũng đau lòng, anh khó khăn ngồi dậy vì viên đạn vừa mới rút ra có chút đau, đưa tay lên ôm lấy cô vào lòng, vỗ lưng cô trấn an:
"Anh đã không sao rồi, em đừng khóc nữa, em khóc làm vết thương anh lại đau rồi!"
Nhược Hy lo lắng khẽ buông anh ra, chạm nhẹ vào vết thương sau lưng anh, đôi mắt lo lắng nhìn anh hỏi:
"Vậy phải làm sao vết thương anh sẽ hết đau?"
Duật Hành mỉm cười gian manh nhìn cô, anh chỉ tay vào môi của mình rồi bảo cô:
"Đơn giản lắm, em chỉ cần hôn anh thì vết thương sẽ không còn đau nữa!"