"Là Ái lão gia có phải không? Ông mau đến trung tâm thương mại xem con gái Ái Tư Lộ của ông vừa mới gây ra chuyện tốt gì nào!"
Nói xong, Duật Hành cúp máy, miệng khẽ nói thầm với cô:
"Em và Hạ tỷ đi lên lầu trên mua túi xách đi, đợi anh giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đưa em và Hạ tỷ dùng bữa tối!"
Nhược Hy gật đầu nghe lời anh nhanh chóng kéo tay Như Hạ đi lên lầu, Lạc Nhất cũng cho người đi theo cùng cô và Như Hạ để bảo vệ sự an toàn cho cả hai. Trong khi đợi Ái lão gia đến, Lạc Nhất đi đến gần anh hỏi nhỏ:
"Cậu kiếm chị dâu ở đâu mà xinh thế, đã thế lại còn thông minh nữa!"
Duật Hành khẽ lườm anh ấy một cái rồi nghiêm túc trả lời:
"Cậu hỏi làm gì? Tập trung chuyên môn đi, cậu cũng đâu còn nhỏ nữa, sao không kiếm một cô gái để cho đỡ buồn đi!"
"Đang hỏi chuyện của cậu sao tự nhiên lại rẽ sang chuyện của tớ rồi! Nói chung là bây giờ tớ muốn cuộc sống tự do, vẫn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình đâu!"
Cả hai nói chuyện được một lúc, Ái lão gia cuối cùng cũng đến, Lạc Nhất cũng xin phép anh đi vào trong quản lý cửa hàng, anh ấy để mọi chuyện ở đây cho Duật Hành giải quyết. Ái lão gia nhìn thấy anh đã nhanh chóng chạy đến cười gượng nhìn anh rồi nói:
"Cố thiếu, Tư Lộ có làm sai chuyện gì xin ngài cứ nói!"
Tư Lộ nhìn thấy ông ta liền chạy đến, tức giận:
"Cha cầu xin hắn ta làm gì? Có phải là con làm sai đâu?"
Bốp!
Ái lão gia tức giận đánh vào gương mặt của Tư Lộ khá là mạnh, gương mặt bắt đầu đỏ ửng lên vì cái tát của ông, cô ta ôm mặt mình tức giận nhìn Ái lão gia nói:
"Cha vì sao lại đánh con? Vì con đắc tội với Cố gia sao?"
Ái lão gia giơ tay lên định đánh cô ta thêm lần nữa nhưng anh đã ngăn lại khẽ lắc đầu rồi nói:
"Chuyện gia đình của mấy người tôi không quan tâm, chỉ cần Ái tiểu thư đây chịu xin lỗi vợ tôi thì tôi sẽ không làm gì Ái gia của các người nữa! Nếu cô ta không xin lỗi cô ấy thì Ái lão gia biết hậu quả như thế nào rồi!"
Ái lão gia nhìn ông gật đầu lia lịa rồi quay sang nói nhỏ với Tư Lộ:
"Con mau nhận lời xin lỗi với Cố thiếu phu nhân đi, nếu không Ái gia của chúng ta sẽ hóa thành tro bụi mất!"
Lúc này, Tư Lộ mới cảm thấy sợ hãi vì cô ta chỉ nghe đồn là Cố thiếu chỉ lạnh lùng thôi chứ chưa nghe Cố thiếu có thể khiến cho một gia tộc tan thành mây khói. Tư Lộ ngước lên nhìn anh, miệng cô ta mấp máy trả lời anh:
"Được...tôi...tôi sẽ xin...xin lỗi Lam Nhược Hy!"
Tư Lộ vừa dứt lời, Duật Hành cầm điện thoại lên gọi cho cô bảo cô quay trở lại sảnh dưới. Vài phút sau, Nhược Hy và Như Hạ cùng nhau đi xuống sảnh, Duật Hành vừa nhìn thấy cô đã đi đến nắm lấy tay cô rồi dẫn lại chỗ của Tư Lộ, anh nhìn thẳng vào mắt cô ta rồi nói:
"Xin lỗi cô ấy cho thật tâm vào!"
Tư Lộ khẽ ngước lên nhìn cô, cô ta hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nói:
"Xin lỗi cậu về chuyện vừa rồi, đúng là tôi có hơi lỗ mãng đã nói những lời khiến cho cậu tổn thương! Mong cậu tha lỗi cho tôi!"
Nhược Hy ngạc nhiên khi đây là lần đầu tiên Tư Lộ nói lời xin lỗi với cô, cô quay sang nhìn anh rồi kéo anh xuống hỏi nhỏ:
"Có phải anh bắt cô ấy xin lỗi em không?"
Duật Hành nhìn cô mỉm cười ấm áp, hôn nhẹ lên trán cô, anh dịu dàng nói:
"Ai bảo cô ta dám động đến vợ anh, anh phải bắt cô ta xin lỗi chứ!"
Nhược Hy cảm động nhìn anh, cô nghĩ thầm kết hôn với anh, cô không hề hối hận. Nhược Hy khẽ đặt tay lên vai của Tư Lộ rồi nhỏ nhẹ nói:
"Được rồi, tôi không trách cậu!"