Trương Minh hơi do dự, nhưng lại nhìn trúng đôi mắt tò mò của Tiêu Ánh. Anh đành nói ra nỗi lòng của mình, thật ra Trương Minh đã thích thầm Tiêu Ánh từ lâu
Mọi chuyện bất đầu vào mùa xuân năm trước, khi mà Liên Thành vẫn còn se se lạnh, những cây hoa đào nở rộ bay trong gió. Mọi người sẽ tổ chức một buổi lễ ngắm hoa tại dọc con đường hồ Giang Hàn.
Nơi đây rất đông người, Trương Minh cũng đến ngắm hoa để thư giãn đầu óc, ở nhà lại bất đầu cãi nhau về việc Trương Húc phá phách. Anh chà sát hai bàn tay vào nhau vì lạnh.
Đang đi thì bổng bị một tên nam nhân đụng trúng một cái rõ mạnh, khiến cả hai đều ngã nhào xuống đất. Trương Minh còn chưa kịp nhiều rõ mặt hắn thì hắn đã chạy mất xác.
Khi anh ngồi dậy, kế bên lại xuất hiện chiếc túi nhỏ xinh xắn được làm tỉ mỉ. Trương Minh nghĩ đó là do người vừa nãy làm rơi, nhưng anh lại không thấy mặt y.
" Giờ thì biết tìm chủ của cái này ở đâu đây? Mình thì không có thói quen giữ đồ của người lạ! " Trương Minh lẩm nhẩm trong miệng, sau đó anh nhét nó vào túi áo.
Đi thêm vài vòng thì thấy lạnh quá nên anh tấp vào quán trà bên đường, thưởng thức ly trà xanh nóng hổi cùng ít điểm tâm ngọt, ngắm hoa đào thật khiến người ta thích thú.
Nghĩ lại thì chiếc túi ấy kiểu dáng nhìn có vẻ điệu đà như vật của một thiếu nữ, nhưng người đụng trúng anh lại có vẻ rất to lớn. Sẵn đây Trương Minh không có việc gì làm, anh sẽ đi hỏi từng người một.
Mục tiêu của anh là những cô gái trẻ, các cặp đôi thậm chí là con nít, nhưng chỉ nhận lại toàn cái lắc đầu. Cũng một thời gian trôi qua, Trương Minh dần rơi vào chán nản.
" Á! Cái túi đó, anh trai. Anh đã ăn cắp nó à? " Giọng nói non nớt cất lên phía sau, anh quay đầu nhìn thì đó là một cậu bé tầm 8-9 tuổi , tay cầm xiên kẹo hồ lô ngào đường.
" Sao nhóc lại nói vậy chứ? Là anh vô tình nhặt được, bây giờ đang tìm chủ nhân thật sự của nó nè! " Trương Minh đổ mồ hôi, anh ngồi thấp để nói chuyện với đứa trẻ.
" Nếu vậy thì em biết cái túi này của ai. Là của một tỷ tỷ xinh đẹp, lúc nãy em vô tình nhìn thấy nên nhớ rất rõ! "
Trương Minh mừng rỡ, nhờ đứa trẻ đưa mình đi gặp người đó, nhưng nó lại đòi anh thưởng là kẹo hồ lô thì mới đồng ý. Cậu nhóc chỉ vào một con đường nhỏ, và nói rằng nó thấy tỷ tỷ loanh quanh ở chỗ này, chắc vẫn chưa đi xa.
Tuy rằng có hơi mơ hồ, nhưng Trương Minh vẫn vui vẻ đưa ít tiền cho cậu bé mua kẹo hồ lô. Nó vui vẻ chạy đi, còn anh thì vào con đường đó, gặp ai cũng hỏi nhưng kết quả không mấy khả quan.
Trong lúc đang thở vì mệt, chắc có lẽ định mệnh đã cho Trương Minh đem cái túi này về nhà.
" Xin lỗi anh, anh có thể cho tôi xem cái túi mà anh đang cầm được không ạ? "
Giọng nói ngọt ngào thu hút Trương Minh, người con gái nhỏ nhắn với mái tóc nâu vàng ngắn hơi xoăn nhẹ, đầu đội mũ. Cô ấy thật xinh xắn, một nét đẹp dịu dàng ưa nhìn.
" Cái này là của cô à? Nhưng mà cô phải chứng minh nó là của cô đã! "
" Nó là món quà bà nội đã tặng trước khi mắt, tôi rất trân quý, nên chỉ mang theo mỗi dịp đặc biệt. Nhưng mà lúc nãy bị một tên cướp giật lấy chạy mất, tôi đi tìm từ nãy đến giờ! "
"..."
Trương Minh suy nghĩ một hồi, nhìn người này cũng không có vẻ gì là nói dối nên đã đưa lại cho cô gái đó. Sau khi nhận lại chiếc túi, y đã vui mừng đến độ rơi nước mắt, sau đó mỉm cười thật tươi cảm ơn Trương Minh rối rít.
" Tiêu Ánh! Em đang làm gì vậy? Chúng ta đi ăn thôi! " Một nam nhân từ xa gọi cô, cô liền cúi đầu tạm biệt Trương Minh. Anh thấy họ nắm tay trông vô cùng hạnh phúc.
" Người đẹp như vậy, có bạn trai rồi là điều dễ hiểu! " Trương Minh nhúng vai, cô gái ấy tên là Tiêu Ánh, một cái tên thật dễ thương làm sao.
Sau buổi ngắm hoa hôm đó, Trương Minh được ông nội gửi đến Thuần Châu để học hành, đến tận năm nay mới về. Dù đã gặp nhiều nữ nhân, nhưng Tiêu Ánh vẫn là người gây ấn tượng mạnh với Trương Minh nhất, dù anh biết đã hết cơ hội.
Đến khi mấy hôm trước, Trương Minh cũng lại đến hồ Giang Hàn tản bộ, và lại gặp được Tiêu Ánh đang ngồi ở ghế, gương mặt đầy vẻ u sầu. Cả hai chỉ là người xa lạ nên Trương Minh chỉ đứng từ xa nhìn cô.
Lúc anh định trở về thì nghe thấy tiếng của Tiêu Ánh rất lớn phát lên, một tên nam nhân đang động tay động chân với cô ấy. Rất nhanh Trương Minh chạy tới giải vây, sau chuyện đó mới dám mở lời xin tiếp tục gặp mặt Tiêu Ánh.
" Đó là toàn bộ câu chuyện. Mặc dù tôi biết chỉ là tình cảm đơn phương từ một phía , nhưng tôi vẫn rất biết ơn năm đó đã nhặt được chiếc túi, nó đã làm tôi gặp được tiểu thư! " Trương Minh cười nhạt, lời thì cũng đã nói ra hết rồi, không biết Tiêu Ánh sẽ nghĩ gì
" Thì ra là anh. Tôi lúc ấy cũng muốn liên lạc để được tạ ơn, nhưng anh lại đi mất. Quả thật khi ấy tôi và Tất Dũng vẫn còn rất hạnh phúc, nhưng bây giờ không còn nữa! "
" Có lẽ ông trời đã cho chúng ta gặp lại nhau. Tôi rất cảm ơn Trương công tử đã dành tình cảm cho tôi dù đã trải qua một thời gian "
" Nhưng hiện tại tôi không còn cảm giác yêu một người nữa... Xin lỗi công tử! " Tiêu Ánh rưng rưng, hai bàn tay cô nắm chặt với nhau. Những vết thương đã giúp cô cảnh tỉnh.
Trương Minh lập tức đứng dậy, anh quỳ một chân trước Tiêu Ánh, đặt tay lên ngực mình dõng dạc nói rằng dù có tốn bao nhiêu thời gian anh vẫn chờ được. Nếu kết quả không như ý thì hãy trở thành bạn tri kỷ của nhau.
Anh sẽ giúp cô vượt qua nỗi đau này. Tiêu Ánh từ ngạc nhiên chuyển sang xúc động, nhưng cô thấy đây chỉ là lời nói, phải tự bản thân xem hành động của Trương Minh.
...•.:°❀×═════════×❀°:.•...
" Đó là toàn bộ câu chuyện cho cuộc gặp mặt sáng nay với Trương Minh! An Kỳ cô thấy thế nào? " Tiêu Ánh đến thăm An Kỳ, dù sao cũng vì mình mà cô ấy mới bị thương và nằm một chỗ.
" Trương Minh... Tôi đã từng được nghe Trương Hằng kể, cậu ta là người tốt bụng, có chính kiến và ham học hỏi, một kẻ từng rời bỏ gia tộc như Trương Hằng mà cũng có quan hệ tốt với Trương Minh ! Thì đủ hiểu cách cậu ta đối xử với mọi người như thế nào ? "
" Thật sao? "
An Kỳ gật đầu, cô vỗ vào vai của Tiêu Ánh. Nam nhân trên đời này cũng có người này người kia, không phải ai cũng khốn nạn như Tất Dũng. Nếu Tiêu Ánh sợ thì hãy lấy cha mẹ mình làm động lực.
" Thời buổi này, nam nhân lấy 2-3 cô vợ là chuyện bình thường. Nhưng bác lại chỉ có bác gái là vợ, sinh ra hai đứa con thì đủ hiểu họ yêu thương và dành sự tôn trọng cho nhau rất nhiều! "
" Tôi thì không biết thế nào, nhưng theo tôi thấy thiếu soái không phải kẻ lăng nhăng, dù ngài ấy có tài sắc và tiền bạc khiến biết bao nhiêu nữ nhân muốn ngã vào vòng tay của thiếu soái! "
Chuyện tình trắc trở thì mới khiến cả hai càng yêu nhau nhiều hơn, đó là những gì An Kỳ muốn nói cho Tiêu Ánh nghe, còn sự lựa chọn là do chính bản thân cô ấy chọn.
Nếu Trương Minh đã thâm tình như vậy, chi bằng hãy thử cho y một cơ hội, cũng chả mất mát gì cả...
Ngày làm lễ hỏi cưới của Hữu Chính đã tới, mọi người ai cũng ăn mặc đẹp để đến nhà tham mưu trưởng . Chỉ có mình An Kỳ là phải ở lại biệt thự Tiêu gia vì vết thương chưa khỏi hẳn.
Tiêu Ban cũng tính sẽ đợi khi cô khỏe lại, nhưng Tiêu Phong lại bảo hãy tiếp tục thực hiện như đã tính vì có thể bị lỡ mất ngày lành tháng tốt. Dù sao cũng mới chỉ là hỏi cưới chứ không phải thành thân.
" Em lại ở một mình à ? " Hạo Thạc đi vào khi An Kỳ buồn chán ngồi ngắm cảnh ở tiểu đình cạnh hồ nuôi cá.
" Hạo Thạc, ngài lúc nào cũng xuất hiện những lúc em cần! " An Kỳ mừng rỡ, cô rối rít như một đứa trẻ.
Cô nói mọi người đều đã đến nhà tham mưu trưởng, cả Tiêu Phong cũng đi. Hạo Thạc biết về chuyện đó vì Diệp tham mưu đã từng nói với anh , ông ấy sẽ kết thông gia với Tiêu gia...
" Cũng chúc mừng cho trưởng nam và trưởng nữ Tiêu gia và Diệp gia. A Tây có làm ít canh gà, còn Tiểu Ngọc với dì Hoa làm bánh bạch ngọc cho em. Khi nghe tin ta sẽ đến đây, bọn họ đều chạy ra nhờ ta đưa dùm! "
Hạo Thạc đút canh gà cho An Kỳ, lại còn cẩn thận lau miệng. Cuối cùng thì cô đã được chứng kiến cái con người lúc nào cũng tỏ ra cao thượng này phục vụ mình. Nếu Dương Hạo Thạc của lúc trước mà thấy Dương Hạo Thạc của bây giờ sẽ ra sao nhỉ?
" Em đang cười gì thế? Bộ mặt của ta dính bẩn à? "
" Không! Không! Chỉ là em vui thôi. Được vị thiếu soái Liên Thành cưng nựng như này phải nói là quá hạnh phúc đi mà "
" Ở ngoài anh là cá mập, về nhà anh là cá con! "
" Em lại nói mấy lời kỳ lạ nữa rồi An Kỳ! Mà Tiêu tiểu thư đã khỏe lại chưa vậy? "
An Kỳ gật đầu, bảo Tiêu Ánh tâm trạng đã tốt hơn. Dù sao cũng đã qua một tuần, nên cô ấy phải tập quên đi những chuyện không vui. An Kỳ còn kể thêm việc Trương Minh yêu thầm Tiêu Ánh và đã thổ lộ.
" Cậu ấy là người tốt, hy vọng sẽ được đền đáp tình cảm! "
Dạo gần đây Liên Thành không có biến động gì lớn, chỉ có mỗi việc của Vân gia. Nhị tiểu thư Vân gia đã được gả đi nên không tính là có liên quan.
Do số tiền đền bù quá lớn và thời gian ngắn xoay sở, nên Vân gia đã bán hết tài sản, đuổi việc tất cả nha hoàn. Sự lụng bại dần theo thời gian khiến họ không đủ tiền để trả lại.
" Nếu vậy thì Vân Kim Mỹ không còn là một thiên kim đại tiểu thư nữa ạ? Bây giờ họ đang sống ở đâu sau khi bán căn biệt thự? "
" Ta nghe bảo là một căn chung cư nhỏ ở phố Chiêu Hòa, với một gia đình đông đúc như Vân gia thì phải xếp chồng lên nhau mà ngủ. Tuy nhiên dù gì cũng từng thân thiết nên ta đã giúp đỡ họ một số tiền để xoay sở cuộc sống! "
" Cũng đúng nhỉ ? Tận 3 vợ và 4 đứa con. Như thế sẽ ngột ngạt chết mất! "
Ngoài mặt là vậy, nhưng kết cuộc của Vân gia thành ra bây giờ đều do chính tay Dương Hạo Thạc, anh đã sai khiến thuộc hạ đột nhập vào thương đoàn của bọn họ.
Làm thay đổi thời gian ra khơi, vì đây là tháng bão nhiều nên không khó bắt gặp một cơn bão ngoài biển. Hành động vừa đấm vừa xoa này chỉ có mình anh biết được, bây giờ địa vị của Vân Kim Mỹ và An Kỳ đã thay đổi.
Mà nhắc cũng nhớ, Hạo Thạc vẫn chưa thấy Vân Kim Mỹ xuất hiện trở lại sau khi chuyện gia đình phá sản, chắc có lẽ là vì cô ta hổ thẹn với tất cả mọi người. Việc chia rẽ An Kỳ và Hạo Thạc có mặt của Kim Mỹ, nên anh thấy chuyện đó xem như là quả báo nhãn tiền.
" Bất cứ ai làm cho em đau khổ đều phải chịu hình phạt xứng đáng. An Kỳ, sau này em sẽ được hạnh phúc và bước trên con đường mà ta trải đầy hoa cho em! " Hạo Thạc nhoẻn miệng cười, tay anh vén tóc của An Kỳ.
Mặt của hai người tiến lại gần nhau, môi kề môi. Dù biết sẽ có người nhìn thấy nhưng An Kỳ không thể cưỡng lại được sức hút và từ chối nụ hôn này.
" Ta biết là hai đứa yêu nhau lắm? Nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này..." Tiêu Phong ho nhẹ, ông tới từ lúc nào không ainhay. Dù đã về đây nhưng An Kỳ vẫn giữ tư tưởng hiện đại muốn hôn là hôn, như vậy không ổn một chút nào.
" Sư phụ... à lộn... Cha! Mừng người về nhà! Chuyện cưới hỏi diễn ra suôn sẻ chứ ạ? " An Kỳ dùng một tay còn lại đẩy nhẹ Hạo Thạc, cô đỏ mặt ngại ngùng.