Thẩm Mặc Kiêu không để bụng lời nói nhất thời ấy còn mặc cho cô chút giận qua từng cái đánh yếu ớt.
“Tôi gọi em đến để xác thực”
Tiểu Châu ấm ức siết chặt áo người đàn ông, nước mắt nóng hổi tuôn rơi không ngừng.
“Trả lại bạn cho tôi…hức…Hoành Chân làm gì sai chứ…hức…”
Ngoài trời lạnh đến âm độ C, cô gái cả người lạnh cóng, khóc đến ngất lịm. Thẩm Mặc Kiêu đỡ lấy cô gái, bế cô vào nhà.
Ông lão ai oán nhìn đứa cháu gái.
“Ai lại ra tay độc ác như vậy? Người đi thì đáng thương người ở lại thì đau lòng”
Vụ án nhanh chóng khép lại vì chân tướng quá mờ mịt, cách thức giết người của hung thủ được cho là quá hoàn hảo. Động cơ có thể là vì trừ khử để quỵt đầu mối…
———————————
2 năm tựa như gió thoảng, khoảng thời gian đủ để thay đổi ít nhiều điều khác biệt.
Cô gái người mang đồ hiệu đắt tiền, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ vì xúc động.
“Tiểu thư!”
Tiếng gọi đằng sau là một người hầu cận, anh ta chỉ ngang tuổi cô nàng.
Hạo Hiên nhìn quanh, ngôi làng trơ trọi không một bóng người còn cô chủ thì đứng trước ngôi mộ cỏ rêu mọc khắp quanh không người dọn.
“Tiểu thư đây là?”
Anh đưa cô cái khăn lau nước mắt.
“Đây là Hoành Chân bạn tôi”
Hạo Hiên không mấy ngạc nhiên đứng bên cạnh nghe cô tâm sự.
“Xin lỗi cậu vì giờ tớ mới đến. Suốt thời gian qua tớ đã luôn muốn trả thù cho cậu. Nhất định có ngày tớ bắt tên hung thủ đến quỳ dưới cậu và khiến hắn ta phải trả giá!”
“Năm ấy người dân phải di tán, ngôi làng cũng sắp san bằng rồi. Thời thế dần thay đổi rồi, không còn cực khổ nữa. Tớ được một gia đình nhận nuôi còn ông thì tìm thấy gia đình thấy lạc rồi. Thật tốt nhỉ? Nếu như cậu còn ở đây liệu chúng ta có trở thành một gia đình không?”
Hạo Hiên nhìn cô, đôi mắt long lanh đầy chân thành khiến anh trả lời.
“Có thể chứ!”
Bắt gặp ánh nhìn của cô chủ, người hầu cận liền tiếp lời.
“Tôi nghĩ cô ấy cũng nghĩ như vậy thôi”
Tiểu Châu mỉm cười đặt bó hoa xuống nấm mồ.
“Cảm ơn đã an ủi tôi”
Hạo Hiên bỗng nhớ ra chuyện kia. Hôm nay Đàm gia có bữa cơm mừng thọ. Nhân lúc mọi người tập trung làm việc cô đã trốn đến đây.
“Tiểu thư! Không về nhanh ông bà chủ phát hiện thì…”
Tiểu Châu thản nhiên thắp một nến nhang.
“Không sao! Cùng lắm là bị cấm túc một tuần thôi mà”
Ba mẹ cô nói nghiêm túc quá thì cũng không phải. Nhưng cô nàng đã trốn học còn không kịp giờ về thì thật sự có chuyện lớn!
“Cô còn không nhanh là muộn chuyến tàu cuối đấy thưa tiểu thư!”. Truyện Lịch Sử
Hạo Hiên sốt ruột thúc dục.
“Tôi xong rồi. Đi thôi…”
Vừa dứt lời người hầu cận liền kéo cô đi.
Tiểu Châu còn ngoái lại nhìn, cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng thổi qua mang hương thơm thoang thoảng của loài hoa anh đào, còn vang vọng quanh đây lời tạm biệt của cô “Hoành Chân tớ đi đây!” Câu nói mang đầy sự nuối tiếc khi lại thấy ấm áp đến nhẹ lòng.
———————————
Toa toa toa, tiếng còi tàu vang vọng cả một vùng trời. Tàu chạy từ từ rồi vụt ngang với tốc độ chóng mặt.
Hai con người chạy thục mạng đến chỉ kịp nhìn con tàu chạy vụt qua.
“Tiểu thư của tôi ơi! Chúng ta toi rồi!”
Tiểu Châu cười xoà.
“Xin lỗi, lại làm liên lụy đến cậu rồi”
“Tôi không sao nhưng tiểu thư sẽ bị phạt mất!”
Hạo Hiên nhìn quanh tìm xe về nhà. Bến ga vắng tanh, từng ô cửa to nhỏ đều đóng sập xuống. Ở đây làm gì có xe! Đến ngày mai tàu mới quay lại.
Lần này hai thực sự gặp nạn rồi!
Trời bắt đầu chuyển tối, cái gió se se lạnh của mùa xuân ngày càng rõ ràng.
Đồng hồ đã điểm 6 giờ. Đi xe từ đây về cũng phải mất một tiếng. Nhưng ngay cả một cái xe qua đường cũng thật xa xỉ.
Hai người chấp nhận sự thực còn chuẩn bị đồ để ngủ lại ga tàu.
Bầu trời bắt đầu xuất hiện ánh sao sáng, sáng đến nỗi làm người ta phải nheo mắt…
Sao cái gì mà sao! Hai người nhìn nhau mắt chữ a mồm chữ o.
Là xe!
Hai con người chạy một mạch đuổi theo chiếc xe hãng Chevrolet đen bóng.
Người lái xe liếc nhìn gương hậu chiếu đã thấy họ xua tay múa chân muốn đi nhờ.
Chiếc xe dừng lại hai người vui như trẩy hội, cảm ơn không ngừng.
Hai người đàn ông một người ngồi trên một người ngồi dưới nên họ thuận chiều ngồi theo. Hạo Hiên ngồi trên cô ngồi dưới.
Trên xe, mọi người cũng không nói gì nhiều chỉ nói vu vơ vài câu.
Chiếc xe đỗ trước cổng Đàm gia liền gây sự chú ý của mọi người.
Hạo Hiên xuống xe đỡ cô nàng xuống.
Người bảo vệ thoáng nhìn bên trong, người đàn ông mặc vest đen bên cạnh ô cửa xe, ánh đèn ấm nhỏ vừa đủ thấy được khí chất cao quý, tại thượng toát ra.
Người này?
“Đàm Tiểu Châu!”
Thật hiếm khi thấy ba cô gọi đầy đủ cả họ và tên như vậy, ông ấy thật sự đang rất tức giận! Chắc hẳn đã biết chuyện cô nàng trốn học giờ mới mò về!
Từ ngoài đã thấy Đàm Huân ông cô chống gậy đi ra, tức giận không kém. Người ngoài mà biết tiểu thư họ nhà Đàm lại ham chơi bỏ học thì ra thể thống gì nữa?
Không còn tôn ti trật tự nữa rồi?