Hắn để lại vết hôn trên cổ Đàm Tiểu Châu rồi luồn tay vào trong lớp áo mỏng.
Ngực bị anh mò đến, cô nàng run rẩy.
Mới sờ một chút đã thế này sợ rằng lát nữa sẽ nhão ra như cháo mất.
“Châu Châu của anh thật nhạy cảm”
Giọng nói hắn thật khác, nghe như chịu đựng vậy, hắn muốn ‘ăn’ cô lắm rồi!
Đàm Tiểu Châu xấu hổ úp mặt xuống gối, hắn đừng nói gì được không?
Bàn tay thô ráp tiếp tục mò mẫn, trượt dưới tấm lưng cong mềm mại của cô, dễ dàng cởi bung áo lót bên trong lớp áo.
Nụ hoa lúc ẩn lúc hiện qua lớp áo sơ mi, hắn lại càng tham lam cởi bỏ lớp áo ngoài để chiêm ngưỡng thật rõ.
Thật vừa tay, thật mềm mại, đặc biệt là nó có mùi, có vị…
Bị gặm nhấm, ve vãn thật lâu, cô nàng không ngừng bị kích thích.
Tới chiếc quần bò đen của cô, hắn cũng lột, lột hết!
Đôi chân trắng thon thả, đặc biệt là bông hoa xinh đẹp kia thật làm cho hắn bị dụ dỗ, bị mê hoặc.
“Châu Châu, em thật đẹp”
Anh cứ nhìn cô như vậy thực kì chết đi được, cô xấu hổ lắm rồi.
“Đừng nhìn…haa…”
Đàm Tiểu Châu khúm núm, khép hai chân lại không cho anh nhìn nữa, ngại chết cô rồi!
Cô nàng có hành động thật đáng yêu. Hắn lại muốn trêu trọc cô một chút.
“Bảo bối, em nhìn của anh rồi, giờ đến lượt anh”
Hả? Cô đã nhìn bao giờ đâu? Cô nàng ngây người nhìn anh thả của quý.
Ôi trời! Nó dữ tợn thế! Sao có thể vừa chứ?
Đàm Tiểu Châu vừa được một trận bỏng mắt liền nhắm mắt lại, cô bị anh dụ nhìn! Không công bằng!
“Anh…Thật đáng ghét…ư..”
Hắn lại hôn cô, lần này lại nhẹ nhàng hơn trước, cô nàng có thể kịp đáp trả, đảo lưỡi cùng anh.
Thẩm Mặc Kiêu khẽ cười, nụ cười xấu xa này cô sẽ nhớ mãi!
Hắn tách hai chân cô, bắt đầu thăm dò bên trong.
Thẩm Mặc Kiêu là nạt mềm buộc chặt, dụ cô buông lỏng bản thân rồi tóm gọn! Cô nghĩ đơn giản quá rồi, còn nghĩ anh sẽ nhẹ nhàng.
“Anh…xấu xa…haa..a”
Thẩm Mặc Kiêu xoa nhẹ lại chọc vào kích thích cô từng chút một, vừa khó chịu lại vừa đau.
Đàm Tiểu Châu co quắp, hai tay giữ tay anh không cho đụng nữa.
Bị chặn ngang người đàn ông không ngừng thất vọng, lại dở giọng dụ dỗ.
“Châu Châu ngoan, một chút nữa sẽ thoải mái”
Anh nói dối, cô không tin nữa đâu!
“Anh toàn lừa em…”
Nhìn điệu bộ khiển trách của cô sao thật đáng yêu, làm chuyện này sao cô cứ đáng yêu như vậy, làm hắn lại càng ‘muốn’!
Hắn lại hôn cô an ủi, tiếp tục hành trình khám phá còn dang dở.
Trong này gắt gao giữ chặt ngón tay hắn, thế này cho thật vào cô chứa kiểu gì?
“Châu Châu, thả lỏng đi em”
Đàm Tiểu Châu không biết phối hợp thế nào nhưng cô không kiểm soát được, cứ cho vào lại không làm chủ được.
Thẩm Mặc Kiêu rút tay ra, đám bầy nhầy dính đầy trên tay, cô chảy nhiều nước hơn rồi…
Khơi dạo như thế là đủ, hắn giữ cô, đẩy lối tiến vào.
“A…huhu…đau…”
Cái này sao làm đau thế, cảm giác như bị xé rách vậy, nước mắt cô như suối chảy dài, cô không chịu được.
Nhìn cô khóc, hắn lại đau lòng. Nhưng phải làm sao khi bị dục vọng thao túng?
“Ngoan. Gọi tên anh, anh sẽ nhẹ nhàng”
Hắn thật biết chớp thời cơ, lại dụ dỗ cô.
Đàm Tiểu Châu tin tưởng, rên rỉ gọi tên anh.
“Kiêu…Kiêu…a”
Chết tiệt! Giọng cô như khiêu khích, quyến rũ hắn.
Thẩm Mặc Kiêu đâm cô thật mạnh, vừng trán đã thoáng lớp mồ hôi nhẹ, nó tồn tại vì sức chịu đựng của hắn. Hắn không bình tĩnh nổi mà kịch liệt đâm sâu, máu đỏ chảy ra, cô chính thức thuộc về hắn…
Thẩm Mặc Kiêu hừ nhẹ một tiếng, lại muốn làm thêm thật nhiều.
Không đợi cô xoa dịu cơn đau mà cứ đâm ra lại đâm vào, điên cuồng thao lấy cô.
Đến khi cô nàng mệt mỏi ngất đi, Thẩm Mặc Kiêu mới buông tha.
Tắm rửa thân thể cho cả hai, hắn ôm cô ngủ ngon lành.
———————————
Bên Đàm gia, mọi chuyện rối rắm làm ai cũng đứng ngồi không yên. Nhất là Đàm Như Khả, ả tức lắm rồi, giờ này còn không biết tung tích hai người họ.
Đàm Tiểu Châu dám cướp rể, thật là nhục nhã!
“Hai đứa nhìn đi, nuôi một đứa không ra gì. Giờ thấy vui không?”
Đàm Huân gõ gậy xuống đất, tức ơi là tức, nhục ơi là nhục!
Ba mẹ cô cũng thật vọng lắm chứ! Vậy mà đây là cách cô báo hiếu?
Trong phòng, ba mẹ Đàm Như Khả không ngừng dỗ dành cô, muốn cô nín mà không biết là nước mắt giả tạo. Ả ta đang tức chứ buồn nỗi gì?
Đàm Tử Khâm buồn không nói, này gọi là mất đi mối tình ư? Thật khó tin hai người có tình cảm với nhau.
Ở nhà họ Trương, Trương Giai Tuệ một mặt thì trấn an ông, cho ông bớt giận một mặt lại thầm vui, cô đoán đúng rồi mà! Sau bao ngày tháng mập mờ nay đã tỏ tình, công khai!
Còn bên trụ sở chính, Cao Đình Phong ôm một đống công việc mà Thẩm Mặc Kiêu lại đâu mất tiêu. Tự dưng lại thấy con người luôn say mê công việc như hắn như bị bỏ bùa.
Từ Viên bên cạnh không ngừng cổ vũ anh, thi thoảng lại thưởng cho anh nụ hôn làm động lực.