Tịch Giản Cận nói gì?
Nói anh căn bản không cách nào cho Bạc Sủng Nhi một đứa bé.
Ở trước mặt toàn thế giới, lại để lộ khuyết điểm của mình như vậy, không che dấu chút nào, không chút do dự.
Khoảnh khắc đó, anh thật sự tự nhận thua rồi.
Một ít chuyện, không cần điểm danh, chậm rãi hồi tưởng lại, cũng có thể chậm rãi từng điểm từng điểm hiểu được.
Một người đàn ông yêu một người phụ nữ như thế nào, mới có thể ở biết rõ người phụ nữ kia lừa gạt mình, biết rõ người phụ nữ kia không mang thai, biết rõ người phụ nữ kia bán mất vợ của ân nhân cứu mạng mình, hoàn toàn cam tâm tình nguyện cưới cô?
Một người đàn ông, rốt cuộc nhẫn bao nhiêu khó chịu, thấy tập thể tập đoàn Bạc Đế đem anh làm như thằng hề lừa quanh, cuối cùng chỉ là gió nhạt mây xanh làm bộ như không có chuyện gì, không nói hai lời nắm tay cô, tiếp tục về nhà, khăng khăng một mực sống.
Một người đàn ông... Rốt cuộc muốn đem cao ngạo của mình chém đứt bao nhiêu, mới có thể làm đến trình độ như thế?
Chẳng qua là, tiểu Sủng Nhi Tthân ái, hôm nay ngươiem thật hạnh phúc, chúc mừng em, người đàn ông của em, yêu em như thế... Yêu em yêu đến tận xương tủy rồi,hai ngừoi có thể hạnh phúc cả đời, chỉ sợ không có con, cũng không ảnh hưởng...
Mà anh?
Anh phải làm như thế nào, mới có thể quên em?
Tần Thánh có chút khổ sở ngồi ở trong xe, khóe mắt mang theo nồng đậm mệt mỏi.
Tối nay uống rất nhiều rượu, nhưng làm sao cũng không say, ngồi ở chỗ đó, nhìn bóng đêm hoà thuận vui vẻ, phát hiện hình như mỗi một lần mình cùng phụ nữ phóng túng, còn sót lại chính là càng sâu, càng sợ hãi tịch mịch hơn!
Anh quyết định chính mình một đời một thế cũng không chật vật không chịu nổi như vậy, thê lương không phấn chấn qua.
Nếu như có thể vô tâm, thật rất muốn một đời một thế cũng không có tâm đấy!
Cánh môi Tần Thánh càng ngày càng mân chặc.
Trong lồng ngực lăn lộn là đau đớn tột cùng không thể làm gì.
Bạc Cẩm, Bạc Sủng Nhi, tiểu Sủng Nhi, em biết không?
Cuộc sống không có em, một ngày anh cũng ngủ không được... anh cỡ nào nghĩ, em có thể xuất hiện ở bên cạnh anh, giống như là từ trước, cho dù là vì Tịch Giản Cận, ảm đạm mất hồn, bi thương cũng tốt.
Mặc dù anh cũng đau lòng.
Nhưng là anh còn có thể gặp lại em!
Không giống hiện tại... Gặp mặt, cũng khó khăn!