"Ngoài trời? Chiếu trên vách tường này luôn à!"
"Thật là kỳ quái, sao đột nhiên lại Thiên Hạc chiếu phim?"
"Không biết, nghe trên radio nói vậy..."
...
Bên tai Bạc Sủng Nhi truyền đến tiếng nghị luận rối rít, Bạc Sủng Nhi nghe có chút mê mang, chẳng lẽ Tịch Giản Cận bảo mình tới nơi này, chính là vì xem phim chiếu bóng?
Nhìn lại bên cạnh, nhiều người như vậy, nếu như anh tới, cô đi nơi nào tìm anh, anh cũng đi nơi nào tìm cô?
Bạc Sủng Nhi vừa nghĩ, vừa muốn đi ra khỏi đám người.
Nhưng là phía sau, lại truyền đến thanh âm vui mừng, làm cô lập tức dừng bước.
Âm nhạc đó quá mức quen thuộc.
Quen thuộc đến mức cô chỉ cần nghe thấy nhịp nhạc thứ nhất, cũng biết là cái gì.
Cô ngừng hô hấp, lặng yên chờ tiếng ca vang lên.
Quả thật là « dọc đường đi có em » do Tịch Giản Cận trình bày!
Bạc Sủng Nhi lúc này mới chậm rãi quay đầu, lại phát hiện trên màn ảnh lớn, hiện lên đều là từng ly từng tý về cô.
Toàn bộ đều là thời điểm tuổi thanh xuân, hình của cô cùng anh.
Khi đó, bọn họ rất non nớt, rất ngây ngô.
Nụ cười trên mặt, đều là đơn giản như vậy.
Đánh phụ đề, từng ly từng tý đem quá khứ của bọn họ biết, dùng câu chữ ngắn gọn nhất nói ra.
Đến cuối cùng, Bạc Sủng Nhi bất chợt lệ nóng doanh tròng.
« dọc đường đi có em » do Tịch Giản Cận hát lặp đi lặp lại.
Hình ảnh dần dần chạy qua, về sau, biến thành bọn họ hôm nay...
Chẳng qua là hai tấm hình.
Nhưng ngay sau đó, màn hình lớn trong lúc bất chợt tối om.
Cả trung tâm mua sắm Thiên Hạc cùng phía trước quảng trường, trong nháy mắt cũng tối sầm xuống.
Có vô số ngọn khói lửa từ trên nóc trung tâm mua sắm Thiên Hạc bay ra, bốn phương tám hướng đánh vào trên bầu trời, xa hoa, xung quanh có vô số cô bé nghẹn ngào thét chói tai.
Bạc Sủng Nhi ngóc đầu lên, xuyên qua pháo hoa, thấy được người đứng ở trên tầng chót trung tâm mua sắm Thiên Hạc
Hrung tâm mua sắm Thiên Hạc cũng không cao.
Chỉ có năm tầng.
Tầng lầu cũng không cao.
Cho nên Bạc Sủng Nhi có thể nhìn đến bóng người quen thuộc kia là ai.
Không biết là ảo giác, hay là thật, cô luôn cảm giác được Tịch Giản Cận đứng ở đó, ánh mắt lại là nhìn về phía cô.
Nhìn đến đáy lòng cô phát run.
Cô theo bản năng đẩy đám người ra, hướng cửa trung tâm mua sắm Thiên Hạc đi tới.
Quá nhiều người, pháo hoa trên bầu trời còn đang không ngừng bắn ra, tất cả mọi người chen tới chen lui nhìn, cho nên lúc Bạc Sủng Nhi chen chúc đi ra, Tịch Giản Cận đã đứng ở trước mặt cô.