Nhưng là đáy lòng của cô, cũng rất khổ sở.
Chẳng qua là trái tim cả hai đều chân chân chính chính khát vọng có một đứa bé cho đối phương, khát vọng có thể không hề cố kỵ nhắc tới muốn một đứa bé.
Biết rõ không thể nào có, tuy nhiên vẫn để mơ mộng như vậy.
Tịch Giản Cận nghe Bạc Sủng Nhi nói, không nhịn được thoáng cái bật cười, đáy mắt của anh lóe tia sang đen nhánh và sâu thẳm, nhìn Bạc Sủng Nhi, dị thường ấm áp, chẳng qua là bên trong cất giấu vẻ tiếc nuối không cách nào che dấu, hầu kết của anh chậm rãi chuyển động, thật lâu, anh mới nói một chữ: "Tốt!"
Chỉ thổi phồng một mình em lên trời cao.
Toàn thế giới, chỉ duy nhất mình em là tính mạng của anh.
Những lời ngọt ngào đó, anh lại chẳng thể nói ra.
Bạc Sủng Nhi nghe mà đáy lòng rất khó chịu, cô vô thanh vô tức giơ tay lên, ôm cổ Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận thuận thế cúi đầu, lại bắt đầu muốn cô không dứt.
Mãi cho đến khi kiệt sức.
Anh cũng không biết rốt cuộc mình làm bao nhiêu lần.
Giống như là muốn đem thân thể của mình dùng hết.
Giống như là khát vọng vào bên trong thật nhiều lần, để có một tinh trùng có thể phát sinh kỳ tích, bọn họ sẽ có một đứa bé...
Làm đến cuối cùng, cô đã hoàn toàn xụi lơ ở trong ngực của anh, dựa vào lồng ngực của anh, không nói câu nào, anh cũng không nói gì, chẳng qua là cứ như vậy ôm nhau thật chặt.
Thật ra thì cô có thể cảm giác được một luồng đau thương quanh quẩn bên người lẫn nhau.
Cô nghĩ, cô thật sự rất thương anh.
Cho nên mới phải bỏ qua nguyện vọng của chính mình từ nhỏ đến lớn, lúc này, nguyện vọng duy nhất, chính là cùng anh ở chung một chỗ.
Nguyện vọng của cô rất đơn giản.
Một cái gia đình hoàn mỹ.
Giống như là Bạc Tình cùng Thất Thất vậy, có con của mình, trải qua cuộc sống đơn giản.
Cô rất thích trẻ con... Thật ra thì mỗi một cô gái, đều thích trẻ con đi, đó là mẫu tính trời sinh.
Nhưng mà, Tịch, anh biết không?
Nếu như cùng anh ở chung một chỗ, phải buông tha tư cách làm mẹ, như vậy em không ai oán không hối hận.
Chẳng qua là không biết... thời điểm cChúng ta ân ái, cầu ông trời, bỏ qua cho chúng ta, cho chúng ta một đứa bé, có thể thực hiện hay không?
Khóe mắt Bạc Sủng Nhi, chậm rãi rơi ra một giọt nước mắt, đánh vào trên da thịt Tịch Giản Cận, đáy lòng Tịch Giản Cận khẽ run, vươn tay, chẳng qua là vô thanh vô tức ôm cô.