Ông cụ lập tức đứng vững bước, quay đầu, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận khẩn trương hề hề mà hỏi: "Bạc Tình rất tức giận? Không để cho cháu cưới Sủng Nhi? Như vậy sao được a! Trong bụng con gái của hắn cũng có máu thịt Tịch gia chúng ta rồi, sao có thể không lấy?"
"Không phải... có thể là chú Bạc cảm thấy chúng ta không cầu hôn, cũng không mời người làm mai, hôn lễ gì đó cũng không có, con gái người ta quá ủy khuất..."
"Đúng đúng đúng! Nói rất đúng! " ông cụ lập tức gật đầu nói, sau đó cầm quải trượng, hướng Tịch Giản Cận đâm tới, "Làm sao cháu vội vả như vậy! Cháu nói con gái nhà người ta sao có thể tùy tùy tiện tiện bị cháu đăng ký rồi xong việc? Cháu nói xem cháu hẳn là nên để ông tự mình tới cửa đi cầu hôn đã chứ! Cháu lại làm chuyện gì thế này? Đáng đời cháu bị Bạc Tình đánh, đáng đời!"
Tịch Giản Cận buồn bực không lên tiếng!
Anh cũng không biết mình phạm sai lầm chỗ nào, làm sao trong nháy mắt, mọi người Bạc Gia Tịch gia đếu đổ hết lên đầu anh?
Thật giống như anh là hung thủ giết người, người người nhìn thấy đều hận không thể giết chết!
Tịch Giản Cận nghĩ, trên cái thế giới này, chả có chú rễ nào bi thảm như anh?
Lĩnh hôn thú xong, vợ một đêm cũng không có ôm ngủ qua, đã bị người ta làm khổ đến thảm như vậy rồi?
Một người là trực tiếp đánh cho trọng thương, một người là trực tiếp mắng té tát!
Quả thực là trước sau cùng tấn công!
Ông cụ chống quải trượng ở trong phòng tới tới lui lui, hồi lâu, ông mới nói: "Mau phân phó người chuẩn bị quà tặng, ta tự mình đi trang viên Bạc Gia cầu hôn đi! Trong bụng cháu dâu có chắt của ta, kéo dài không được, Bạc Tình người nọ rất thông minh gian trá, càng kéo dài, con cháu Tịch gia chúng ta liền trở thành của Bạc Gia bọn họ rồi!"
Ông cụ vừa nói, vừa điện thoại cho trang viên Bạc Gia.
Bạc Tình cùng Sủng Nhi vốn là đang ở đó hỉ hả mà cười cười, vô cùng ngọt ngào, đột nhiên người giúp việc cầm điện thoại đi tới, nói là thủ trưởng Tịch gia gọi tới, Bạc Tình đón nghe, khách khách khí khí hàn huyên hai câu.