Bạc Sủng Nhi giống như là biết Tần Thánh mất hứng, cô giống như là đứa bé, vươn tay, chậm rãi ôm lấy Tần Thánh, làm nũng nói: "A Thánh... Anh đừng nóng giận nha, không phải chỉ là một chút tủy sống thôi sao? Đợi đến khi em làm xong giải phẫu, anh theo em đi châu Úc chơi có được hay không? Em rất muốn đi..."
Tần Thánh nghe được như vậy, cho dù là đang raTÁ tức giận, theo đó trong nháy mắt cũng tiêu trầm xuống, anh chậm rãi mấp máy môi, một hồi lâu, mới cong môi, giả ra bộ dáng rất thảo mãn, vuốt vuốt tóc của cô, đem thân thể cô hướng trong ngực của mình, dùng sức đè, chẳng qua là âm điệu trầm trầm, tới một chữ.
"Tốt!"
Bạc Sủng Nhi nghe được như vậy, lập tức cười cũng đẹp hơn, cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vẻ mặt Tần Thánh vẫn căng thẳng, liền che miệng, vèo cái cười ra tiếng, giơ lên đầu ngón tay, chọc chọc khuôn mặt Tần Thánh, "Anh xem anh đi, cứ như sắp khóc đến nơi ý! Được rồi, hiện tại em cũng sẽ giả vờ rất cảm động cho anh xem."
Dứt lời, Bạc Sủng Nhi liền sắm vai ra vẻ khóc không ra nước mắt.
Tần Thánh buồn cười nhìn cô.
Nụ cười của người đàn ông dần dần hiện lên, người khẽ tiến về phía trước, cách cô gái mình yêu mến càng gần một chút, phục ở bên tai của cô, nói thật nhỏ: "Em rất cảm động? Không bằng lấy thân báo đáp đi?!"
Bạc Sủng Nhi không chút lựa chọn lắc đầu.
Đảo đôi mắt tròn, cũng không biết nghĩ tới điều gì, sau đó liền nhìn Tần Thánh, hoan khoái nói: "A Thánh, anh này rõ ràng chính là buộc em lấy oán báo ơn!"
Tần Thánh cúi đầu cười ra tiếng, "Vậy hãy để cho cừu hận, tới mạnh hơn chút ít đi!"
Bạc Sủng Nhi giơ tay lên, đánh Tần Thánh một cái, chậm rãi từ trong ngực Tần Thánh thối lui.
Cô đón ánh nắng, nụ cười sáng loá, xinh đẹp không gì sánh được, cô mở miệng, ngữ điệu chua chua ngọt ngọt, nhình gương mặt anh tuấn lỗi lạc của thiếu gia Tần gia.
"A Thánh, em thật lòng, muốn tốt với anh một lần..."
"Cho nên em biết, anh sẽ không làm khó em nhỉ? Có đúng hay không?"
Cô sau khi nói xong, liền mở trừng hai mắt, đáy mắt mang theo vẻ tan vỡ tinh tế, làm đau nhói trái tim của anh như thế.