Cho cô đả kích rất lớn, cũng cho cô trưởng thành rất lớn.
Để cho cô biết, Tiểu Tịch của cô, đến cùng yêu cô cỡ nào, cũng làm cho cô biết mình rốt cuộc có lỗi với Tiểu Tịch cỡ nào.
Càng làm cho cô trong nháy mắt, học xong, như thế nào đối với tình yêu bọn họ.
Có lẽ Triệu Tố Nhã không làm những chuyện kia, cô cả một đời cũng sẽ không học được trưởng thành, cô vĩnh viễn không biết tình yêu là phải hai người nỗ lực.
Hiện tại cô đã hiểu, toàn bộ đều hiểu rồi.
Tình yêu sở dĩ vĩnh viễn tốt đẹp, là hai người không phòng tuyến cuối cùng nỗ lực.
Mà cô và Tiểu Tịch ở giữa không khỏi có những cừu hận cùng xoắn xuýt, lâu như vậy cũng không tìm lối ra, hiện tại sáng tỏ như vậy.
Đều là lỗi của cô, toàn bộ đều là lỗi của cô!
Là cô lúc trước một tay tạo thành sai lầm.
Cô dù sợ hãi, cũng không dám để Tịch Giản Cận biết chuyện này.
Thế nhưng khi Tịch Giản Cận nói với cô, đừng sợ, còn có anh, cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Con đường tương lai bọn họ còn rất dài, che giấu đi, còn không bằng thẳng thắn.
Quả thật như Bạc Sủng Nhi suy đoán, Triệu Tố Nhã nhìn về phía Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận khẽ gật đầu, thái độ lãnh đạm, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Tố Nhã, nho nhã lễ độ: "Sủng Nhi cám ơn cô đã cứu được cô ấy, cô yên tâm, thân thể cô chúng tôi nhất định sẽ dùng biện pháp tốt nhất trị tốt, dung mạo cũng sẽ trở lại như cũ, nếu như không thể, chúng ta sẽ phẫu thuật!"
Thái độ Tịch Giản Cận, để trong nháy mắt nước mắt Triệu Tố Nhã chảy xuống, cô ta cắn môi, không lên tiếng.
Nửa ngày, cô ta mới mở miệng: "Tịch Giản Cận...... Anh biết vì sao hôm qua cô ta tìm đến em sao? Mà em coi như chúng ta bảy năm trước đều là bạn học, rất quen thuộc lẫn nhau. Chẳng lẽ, anh liền không hiếu kỳ, hôm qua đến cùng chuyện gì, mới khiến cho cô ấy thất hồn chán nản ở trên đường như vậy sao?"
Bạc Sủng Nhi nín thở.
Sắc mặt Tịch Giản Cận cũng nghiêm túc theo.
Nghĩ, đương nhiên muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Bạc Sủng Nhi mới có thể đêm khuya chạy đến trường học, tìm quà sinh nhật kia!
Tịch Giản Cận hơi quay đầu, nhìn thấy sắc mặt Bạc Sủng Nhi đã có chút tái nhợt, mà ngón tay của cô, đã lặng lẽ nắm lại.
Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn Triệu Tố Nhã, lúc này Triệu Tố Nhã mới dùng sức mở miệng nói ra: "Liên quan tới nguyên nhân bảy năm trước hai người chia tay, anh không hiếu kỳ sao?"