Dịch Thiển bắn một đạo ánh mắt về phía Tần Thánh, Tần Thánh bị làm cho sợ đến vội vàng ngậm chặc miệng.
Dịch Hỉ Hoan thật ra tên là Hoan Hoan, lúc nhỏ, là đứa trẻ bị vứt bỏ ở cửa trang viên Bạc Gia, lúc ấy mới ba bốn tuổi, không thể nói chuyện, chẳng qua là bì bõm bì bõm ê a hai chữ, Hoan Hoan, Hoan Hoan......
Bạc Tình suy nghĩ, nói, vậy lấy tên đó làm tên của cô.
Cô lớn lên nhăn nhăn nhúm nhúm, Tần Thích sau khi kiểm tra, nói cô thật ra có chút lớn não cô lớn lên không toàn diện, làm cái gì cũng có chút ít chậm chạp.
Mọi người vốn không muốn nuôi đứa bé này, muốn tìm được nhà của cô, nhưng là cô lại mềm nhũn rúc vào trong ngực Dịch Thiển, vẫn hướng về phía Dịch Thiển cười khúc khích.
Lúc ấy Dịch Thiển trừ Sủng Nhi ra, tuyệt đối sẽ không cười với các cô bé khác.
Cũng không biết năm đó chuyện gì xảy ra, liền mở miệng, nói lưu lại cô đi, cho Bạc Sủng Nhi làm bạn.
Nói là cho Bạc Sủng Nhi làm bạn, trên thực tế là bị Dịch Thiển mang về Dịch gia, một tay nuôi lớn.
Không thể không có tên họ, cũng không thể không có hộ khẩu.
Cho nên mọi người vắt hết óc nghĩ tên cho Hoan Hoan, suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không nghĩ ra, Dịch Thiển vẫn trầm mặc, lại nhàn nhạt nói ba chữ: "Dịch Hỉ Hoan."
Dịch Thiển, Hỉ Hoan (thích), Hoan Hoan!
Hàm nghĩa ấy, chỉ có Dịch Thiển biết.
Tình thâm, chôn dấu xuống ở khi đó đi.
Dịch Hỉ Hoan một đường trưởng thành gập ghềnh, may là Dịch Thiển sủng ái vô hạn, thậm chí tìm bác sĩ nổi danh toàn cầu chẩn bệnh, trị liệu, may mắn cũng không ảnh hưởng tới trí thông minh.
Xác thực mà nói, Dịch Hỉ Hoan thông minh không thấp, chẳng qua là phản ứng chậm chạp, hậu tri hậu giác thôi.
Nhưng là, cái bệnh này, cũng không thể nói.
Cho nên, hiện tại Tần Thánh mở miệng, vẫn rõ ràng nhắm mắt lại, phảng phất là không đếm xỉa đến Dịch Thiển khinh bỉ nhìn tới!
Dịch Hỉ Hoan lại cúi đầu, một hồi lâu, giống như là hiểu được mọi người mới vừa ồn ào cười to cái gì, liền vươn tay, nắm ngón tay Dịch Thiển, khẽ ảo não: "Dịch Thiển ca ca, em lại ngốc rồi......"
Dịch Thiển nghiêng đầu, không chút nào che dấu sủng nịch của mình, giơ tay lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của Dịch Hỉ Hoan, thản nhiên nói: "Không sao, em ngốc cũng không sao, anh thông minh là tốt rồi! Nhà chúng ta, anh chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, em chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa!"