Mà anh, cũng mệt mỏi tình trạng kiệt sức, ghé vào dưới thân thể của cô, thở phì phò, nửa ngày, mới tránh ra bên cạnh, đem cô ôm vào trong ngực, xiêu xiêu vẹo vẹo, tùy tiện đắp chăn mền, đem nhiệt độ trong phòng điều cao hơn một chút, lúc này mới nặng nề ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc sống, vừa mở mắt, nhìn thấy chính là người yêu sâu đậm.
Anh cần huấn luyện sớm, tất nhiên là khi tiếng chuông vang lên, liền tỉnh lại, tuy nhiên quyến luyến ấm áp của cô, nhưng vẫn cứ thế mà buộc chính mình rời giường, y hệt lúc trước, anh qua nhà bếp làm một chút bữa sáng, đặt ở hộp giữ nhiệt, sau đó chạy đến phòng ngủ, tắm sơ, mặc quân phục, vừa đi đến bên giường, cúi đầu xuống, nhìn cô gái đã bị bừng tỉnh, còn mệt mỏi nói ra: "Anh đi làm trước, bữa sáng đặt ở trên bàn, nhớ ăn đấy!"
Cô nửa ngủ nửa tỉnh, lẩm bẩm, nghiêm chỉnh một bộ không có nghe được anh nói chuyện.
Cảm giác được anh cúi đầu xuống, hôn khuôn mặt của mình, cô liền trở mình, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, phía trên toàn là vết đỏ, dường như mệt muốn chết rồi, cô có chút buồn buồn ôm chăn mền, hừ lạnh một tiếng.
Tịch Giản Cận không nhịn được nắm chăn mền, che lại cỗ trướng mắt, sau đó nhìn cô nhăn lại lông mày, cực kỳ không nhịn đượ, liền nhẫn nại nói ra: "Có nghe hay không?"
Cô không để ý anh, vươn tay, bưng kín lỗ tai, hiển nhiên còn muốn chìm vào giấc ngủ, anh giống như là cố ý, vươn tay, níu lấy khuôn mặt của cô, nhẹ nhẹ nhàng véo.
Cô mím môi, không ngừng chăn mền, che kín đỉnh đầu, căm tức nói ra: "Biết rồi, biết rồi!"
Tịch Giản Cận thấy được cô tức giận, lúc này mới mân môi cười cười, chậm rãi cài cúc cổ áo của mình, cầm chìa khóa xe, quay người đi ra ngoài.
Trong đầu, còn quấn quanh là bộ dạng ngốc nghếch của cô gái nhỏ, còn có dáng vẻ chính mình không sợ chết đêm cô chọc giận, tâm tình không khỏi cực kỳ tốt!
Bạc Sủng Nhi đợi đến khi anh đi, ban đầu nghĩ mình có thể ngủ một giấc, thế nhưng, làm thế nào cũng không được, khó tránh khỏi trong lòng tức giận, đem Tịch Giản Cận trong trong ngoài ngoài mắng ra toàn bộ!