Bên mắt cô, nhìn thấy một gương mặt lạnh gần trong gang tấc.
Bạc Sủng Nhi nhất thời mặt mày hớn hở, khéo léo hô: "Tịch, anh đến rồi!"
Tịch Giản Cận lại không để ý đến nụ cười của cô, ngược lại khí thế hung hăng lấy thuốc từ trong tay cô, sau đó hung hăng dí vào gạt tàn, sau đó nắm tay của cô, lạnh lùng nói một câu ngắn gọn với Tô Thần: "Tạm biết!"
Liền lôi Bạc Sủng Nhi đi ra." Hoàng".
Tần Thánh đứng trong sàn nhảy, nhìn thấy hai người bước đi, mặt mày của anh nhất thời ảm đạm, trong nháy mắt đánh mất tất cả hào hứng chơi, đưa tay đẩy người phụ nữ trong ngực, nghiêng người, mệt mỏi đi về phía Tô Thần, bưng rượu trên bàn, một chén tiếp lấy một chén.
Tịch Giản Cận kéo Bạc Sủng Nhi đi ra "Hoàng", rồi nhét Bạc Sủng Nhi vào trong xe, sắc mặt của anh vẫn đen kịt, trong xe đều là áp lực.
Bạc Sủng Nhi hé mắt, biết Tịch Giản Cận tức giận, liền quay đầu, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, yếu ớt hô một tiếng: "Tiểu Tịch......"
"Im miệng! Trước khi anh muốn bóp chết em, tốt nhất câm miệng cho anh!" Tịch Giản Cận quay đầu, trừng mắt nhìn Bạc Sủng Nhi, nộ khí đằng đằng.
Bạc Sủng Nhi ngoan ngoãn bẹp miệng, không lên tiếng nữa.
"Về sau không cho phép hút thuốc! Lại để cho anh nhìn thấy, xem anh có thu thập em......"
Tịch Giản Cận mở miệng, chính là liên tiếp răn dạy.
Khuôn mặt tuấn tú kéo căng.
Bạc Sủng Nhi rụt cổ một cái, tự biết đuối lý, liền bắt lấy ngón tay Tịch Giản Cận, giống như là đứa trẻ, vô thanh vô tức dùng sức, lập tức liền đem ngón tay, nắm vào trong tay chơi đùa.
Khiến thân thể Tịch Giản Cận run lên, rốt cuộc không chịu nổi nữa, chỉ là trừng mắt nhìn Bạc Sủng Nhi một lát, sau đó cơm nóng ở bên đưa cho Bạc Sủng Nhi.
Bạc Sủng Nhi nhìn thấy một ít thức ăn, nhất thời mặt mày hớn hở, cô ôm vào trong ngực, mở ra, nhìn thấy đều là thứ mình thích ăn, duỗi ngón tay ra, liền cầm lấy đưa vào miệng.
Ăn hai cái, cô còn không quên nâng lên, xúc tới bên miệng anh, Tịch Giản Cận mở to miệng, bất đắc dĩ nuốt vào, cô liền khẽ cười với anh, trong cái miệng nhỏ nhắn thì bị nhét đầy