Bạc Sủng Nhi thờ ơ đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi không nhúc nhích chút nào.
Nửa tháng không thấy, nhớ thuong vô cùng.
Tần Thánh nhìn cô gái trước mặt, phát hiện cô gầy.
Rất muốn, vươn tay, đem cô ôm vào trong ngực, hung hăng mà yêu thương.
Nhưng là, lại không có tư cách làm như vậy.
Cho nên giữa cô và anh cả đời này đều cách nhau một đường ranh giới.
Tần Thánh duỗi ngón tay, nắm vạt áo Bạc Sủng Nhi, lung la lung lay, muốn bao nhiêu tiện thì có bấy nhiêu tiện nói: "Sủng Nhi, Sủng Nhi thân yêu, Sủng Nhi thân thân yêu, nghe lời anh đi..."
Bạc Sủng Nhi vươn tay, giật ngón tay làm loạn của Tần Thánh ra, Tần Thánh buông ra, Bạc Sủng Nhi cũng nhịn không được bật cười.
"A Thánh, lâu không gặp, anh vẫn tiện như trước!"
âm điệu cô, mang theo vài phần mềm nhẹ, nhưng ngay sau đó, liền nghiêng cái đầu cười xinh đẹp không gì sánh được.
Một thân váy dài màu da, đặc biệt ưu nhã.
Đầu tóc cũng búi lên, đặc biệt xinh đẹp.
Tần Thánh nhìn mà thơ thẩn, đáy lòng run rẩy không dứt, kinh nghiệm qua cô gái muôn vàn, nhưng lại chưa bao giờ có một người giống như cô, từ nhỏ tới nay, như cũ động long người đến bàng hoàng...
Tần Thánh hô thở ra một hơi, trong nháy mắt đem những thứ kia tiện vẻ mặt cũng thu vào, gậy bida lay nhẹ, bên có người từ trong tay của anh đưa bóng can lấy đi, đưa lên rồi khăn lông cùng bia.
Tần Thánh xoa xoa tay, xoay người, Bạc Sủng Nhi cùng Tô Thần đã ngồi ở một bên, anh liền cong môi giẫm chận đi tới, nụ cười rất trêu hoa ghẹo nguyệt!
Chẳng qua là, không có ai có chú ý tới, ánh mắt của anh, cỡ nào dao động, giống như không có một người nào, không có một chút ổn định nào.
Tần Thánh đi tới, ngồi ở bên cạnh Tô Thần, đối diện Bạc Sủng Nhi, chậm rãi hút một ddieeesu thuốc, Bạc Sủng Nhi thuận thế vươn tay, rút ra, đốt, ngón tay tinh tế mềm mại kẹp lấy, chậm rãi hít một hơi, rồi sau đó mới cười cười, giương mắt, nhìn Tần Thánh, nói: "A Thánh, anh muốn nói chuyện vui gì?"
Tần Thánh gạt đi tàn thuốc, lúc này mới xoay xoay điếu thuốc, yên lặng một hồi, mới nhìn Bạc Sủng Nhi nói: "Anh đem Hoa Nhuận Quốc Tế thu mua rồi."