Một câu, đem lòng Tịch Giản Cận, đều đánh nát.
Không có một người phụ nữ nào, không muốn một đứa con, không muốn một gia đình!
Anh tàn nhẫn cướp đi cái gọi là hạnh phúc của cô như vậy, có lẽ vẫn là không nên?
Có thể vẫn là không thể?
Có mấy lời, nói ra dễ dàng, hiện tại tuổi trẻ, làm cũng dễ dàng.
Bảy năm rèn luyện, để anh không có xúc động như vậy rồi.
Sủng Nhi hiện tại yêu anh như thế, anh khẽ cắn môi, thật muốn cũng cô đi cả cuộc đời, thế nhưng, cả một đời anh không có duyên với con, chẳng lẽ để cho cô cũng ang bị dày vò như thế sao?
Khi có một ngày, nhìn người cũng tuổi dắt con, đi trên đường phố hạnh phúc, cô một mình vĩnh viễn chỉ có anh sao?
Cô vốn có thể hoàn mỹ hạnh phúc như thế, bất đắc dĩ gặp anh, hiện tại mù quáng cùng anh sống hết đời như vậy, anh thiếu hụt, nhưng cũng muốn lôi kéo cô tiếp nhận thống khổ cùng anh sao?
Chẳng lẽ, anh cứ tự lôi kéo cô như vậy, cùng xuống Địa ngục sao?
Sau đó ỷ vào cô bây giờ muốn anh, mà anh mê luyến như thế, liền để cô tương lai thừa nhận ánh mắt khác thường của người đời sao?
Anh biết, vì anh quá biết, cho nên mới do dự.
Cả một đời dài như vậy, hạnh phúc cô mong đợi không đến được trong tay cô, cô có thể vui không?
Tình yêu bản thân cũng là bốn mùa thấy đổi, bi ai, khoái lạc, khổ sở, thống khổ......
Kỳ thật tình yêu, vừa đau lại ngọt.
Lý trí nói cho chính mình, anh hẳn là đem cô đẩy ra, không cho cô biết rõ nói ra chân tướng, để cho cô hận anh, sau đó quên anh đi, sẽ không này lúc còn trẻ, mù quáng một đời một kiếp.
Thế nhưng, cảm giác lại làm cho anh vươn tay, đem cô ôm chặt trong ngực.
Nếu như có thể, anh so với ai khác đều hi vọng, có một đứa con với cô......
Thật xin lỗi, Bạc Cẩm.
Bạc Cẩm, thật xin lỗi.
Cái thế gian này, làm sao lại tàn nhẫn như thế?