Sau đó còn bổ sung thêm tên của hãng đó.
Tịch Giản Cận đối với những chuyện này không có nghiên cứu, dù sao anh cũng không phải dùng, nhưng là hãng kia, anh cũng biết, ở trên ti vi vẫn thường quảng cáo.
Mà anh biết, cô gái này, thứ gì cũng dùng loại tốt nhất!
Thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài, tiếp tục hỏi thăm, vẫn là tay không trở về.
Trong thôn nàu, nơi nào sẽ có phụ nữ tiêu nhiều tiền như vậy để mua nhãn hiệu băng vệ sinh cô dùng?
Bạc Sủng Nhi ngồi chồm hổm ở đó, chậm chạp không chịu dùng, cuối cùng anh tự mình cầm một cái quần lót, đem băng vệ sinh dính lên phía trên, đưa cho Bạc Sủng Nhi: "Anh mặc cho em? Hay là em tự mặc?"
Bạc Sủng Nhi kiểu gì cũng không chịu, Tịch Giản Cận đứng một lúc, liền quay đầu, nhìn chằm chằm cô, cô không có mặc quần áo, hơi ngại ngùng vươn tay, đoạt quần lót, đuổi Tịch Giản Cận đi ra ngoài.
Tịch Giản Cận nâng lưng thẳng tắp đi ra khỏi nhà vệ sinh, Bạc Sủng Nhi nhìn bóng lưng của anh, nghĩ tới anh cũng không dỗ mình hai câu, không nhịn được đáy lòng có chút ủy khuất, vểnh môi, hướng về phía bóng lưng của anh khẽ lộ ra mấy phần oán giận.
Tịch Giản Cận sau khi ra ngoài, lên thẳng giường, hai chân lắc lư, thư thư phục phục mà nằm, anh thỉnh thoảng mạn bất kinh tâm quét mắt nhìn cửa nhà vệ sinh, đợi một hồi, Bạc Sủng Nhi cũng không có đi ra ngoài.
Anh không nhịn được thở dài một hơi, biết cô đang chờ anh đi dỗ cô, liền tàn bạo mà tóm lấy chăn, một cái nhãn hiệu băng vệ sinh khăn không, cô liền không chịu dùng?
Thật là bị làm hư rồi!
Rõ ràng muốn đem những tật xấu này của cô bỏ đi, từ bảy năm trước, anh cũng động tâm tư như thế, nhưng là đến cuối cùng, vẫn bại bởi cô.
Tịch Giản Cận nghĩ, cô bướng bỉnh như thế, nếu như mình không đi dỗ cô hai câu, sợ là cô thật sự có thể có ở trong nhà vệ sinh, làm ổ cả đêm!
Thật ra thì, đây là điều anh sợ nhất.
Đó chính là, anh nhất định bị cô ăn gắt gao.
Một chút đường sống cũng không có.
Cho dù là bảy năm trước, bị thương khắp cả người, bảy năm về sau, vẫn không có cách nào đối với cô!!