Ngay sau đó liền phân phó hai thổ phỉ lưu lại, theo thôn trưởng đi vào trong nhà ông lấy đồ anh mua thu lại.
Vương Kim Quý cũng đến nơi này, cô ta thấy Tịch Giản Cận, hình như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng là Tịch Giản Cận một chút vẻ mặt cũng không có, gọn gàng dứt khoát cõng Bạc Sủng Nhi, từ bên cạnh cô ta đi qua, hướng núi thổ phỉ đi tới.
Những thổ phỉ kia vừa nhìn thấy Tịch Giản Cận tránh ra, lập tức theo phía sau Tịch Giản Cận, vừa đi, vừa sợ Tịch Giản Cận cõng Bạc Sủng Nhi mệt mỏi, ân tình mở miệng muốn hỗ trợ.
Ai ngờ mới vừa lên tiếng, Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi đã đồng loạt hướng về người kia ném qua hai đạo ánh mắt dọa người, người kia bị làm cho sợ đến khẽ run rẩy, nhanh như chớp hướng phía sau chạy đi.
Bạc Sủng Nhi lúc này mới mím môi, tựa vào trên lưng Tịch Giản Cận, dần dần híp mắt, liền ngủ.
*
điều kiện trên núi Thổ phỉ so sánh với nông thôn khá hơn rất nhiều.
Bọn họ thường xuyên đi ra ngoài cướp bóc, tất nhiên đoạt tới đều là thứ tốt.
Đầu lĩnh thổ phỉ đem gian phòng của mình để lại cho Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi ở.
Mà những người khác thì rối rít dâng lên đồ tốt nhất cho hai người ăn, Bạc Sủng Nhi lại một cái cũng không nhìn, chẳng qua là ngồi trên ghế mềm của tên đầu lĩnh thổ phỉ, nhàn nhã tự tại uống sữa Tịch Giản Cận mua về cho cô.
Mà Tịch Giản Cận cũng đang ở trong phòng đầu lĩnh thổ phỉ, ra ra vào vào, ném hết chăn ga gối đẹm cũ của tên thổ phỉ ra ngoài, toàn bộ đổi thành đồ mình mới mua về.
Anh biết Bạc Sủng Nhi quen được chiều chuộng, cho nên chọn đồ tốt nhất, nhưng là kinh tế nơi này thật sự theo không kịp, tốt nhất, cũng kém xa đồ họ sử dụng ở X thị.
Thổ phỉ chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như Bạc Sủng Nhi, liền cùng đám thủ hạ đứng ở trong đại sảnh chậm chạp không chịu rời đi.
Bạc Sủng Nhi cũng không để ý tới bọn họ, chuyên tâm chờ Tịch Giản Cận thu thập xong gian phòng, ôm chính mình đi vào nghỉ ngơi.
Chợt có tên thổ phỉ nói ra một câu: "Cô em này thật đẹp!"
Liền rơi vào trong tai Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi liền ném hộp sữa trong tay vào người kia.
Người nọ bị cho mặt dính đầy sữa, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đứng ở nơi đó.
Tịch Giản Cận vừa vặn đi ra ngoài, thấy tình huống này, cũng không lên tiếng, làm như không thấy nói: "Đi bưng nước rửa chân đến đây!"