Chẳng lẽ cậu không biết?
Đợi người khác cho cậu hạnh phúc, sau này sẽ không thế nào hạnh phúc!
Cho nên... Hạnh phúc, cũng muốn dựa vào chính mình nắm chặc.
Thế giới, bởi vì một câu nói kia, trong nháy mắt dừng lại.
Có một loại ôn nhu kỳ diệu, chậm rãi bao phủ ở trên người Bạc Sủng Nhi.
Trương Hủ đứng ở nơi đó, nhìn lên cô gái trước mặt, cho là mình xuất hiện ảo giác.
Năm nay, cậu gặp được thiên sứ trong truyền thuyết.
Thân ảnh của cô, thoạt nhìn tinh tế như vậy, nhưng giờ khắc này, lại vĩ đại như vậy.
Cô đứng ở nơi đó, không có lên tiếng, chỉ là không ngừng cười, phảng phất có tiếng cười truyền ra, thật giống như thần chú trùng điệp.
Chẳng qua là, đáy lòng của cô, suy nghĩ cái gì, đó là một loại niềm tin cô tự mình biết, hết thảy về anh.
Mỗi lần nhớ tới, cô liền mỉm cười, cho dù là anh đã từ thế giới của cô càng lúc càng xa, nhưng là, cô vẫn như cũ cố chấp theo dấu vết con đường anh đi qua, trèo non lội suối truy đuổi!
Bạc Sủng Nhi xoay người, hướng thôn xóm cách đó không xa đi tới, thật lâu, Trương Hủ mới nhớ cất bước, đi theo phía sau cô, từng điểm từng điểm đuổi theo.
Nhưng là Trương Hủ không có một lần nhích tới gần bên cạnh cô, chẳng qua là ở phía sau của cô, bởi vì, cậu cảm thấy, hoảng hốt không thôi.
Rành rành đau thương như thế, vì sao có thể cười ngọt như vậy?
Pốt cuộc cô là người con gái như thế nào?
Muốn đưa thứ tốt đẹp nhất, hết toàn lực đem hiện ra ngoài, để cho toàn thế giới thấy, cũng sẽ thấy tự ti!
Tự tin, hoàn mỹ.
Hai người một trước một sau, trở lại trong nhà của thôn trưởng.
Thím Trương đã chuẩn bị tốt thức ăn, đợi bọn họ trở lại.
Tịch Giản Cận đi vào trấn, bọn họ đều biết, tất nhiên cũng không hỏi, Bạc Sủng Nhi tò mò, nhưng cố đè xuống, cũng không có mở miệng đi hỏi thăm, ngồi ở chỗ đó, tiếp tục ăn cơm.
Đã hai ngày cô không ăn gì, đích xác là… đè ép nỗi ghê tởm cùng buồn nôn buộc chính mình nuốt vào, ăn xong, cô trở lại trong phòng của mình, cũng khống chế không được nữa che miệng, muốn phun ra.
Rồi lại không muốn để cho thím Trương thấy nghĩ nhiều, Bạc Sủng Nhi liền len lén chạy ra ngoài, tìm một cái địa phương không người, tê tâm liệt phế phun ra, đem bữa tối, ói ra sạch sẽ!