Bạc Sủng Nhi thật vất vả ngủ thiếp đi, Tịch Giản Cận sẽ không nói chuyện làm cô thức tỉnh, cho nên quảng đường còn lại chính là một mảnh im lặng.
Ước chừng lung la lung lay chạy một giờ, bọn họ mới tới thôn trang, xe đi vào, trong thôn có rất nhiều người ngồi ở chỗ đó, rối rít hướng về phía bác Trương chào hỏi, sau đó lực chú ý của mọi người liền quay chung quanh trên người Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi.
Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi diện mạo ở X thị đều là làm cho người ta kinh diễm, lại tới đây, tất nhiên càng thêm kinh người.
Bạc Sủng Nhi ngủ vốn là không nỡ, xe ngựa dừng lại, cô liền tỉnh lại, Tịch Giản Cận một tay ôm cô xuống xe ngựa, Bạc Sủng Nhi còn mê mẩn.
Bạc Sủng Nhi vóc dáng cũng không lùn, 1m65, đối với người khác mà nói, thuộc dạng cao gầy rồi, nhưng là Tịch Giản Cận bộ dạng cao khoảng 1m82 ba, cho nên coi như là Bạc Sủng Nhi đi giày cao gót, đứng ở trước mặt Tịch Giản Cận, vẫn để lộ ra vẻ có chút nhỏ bé.
Cô chưa lấy lại tinh thần, mềm nhũn tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận.
Thôn trang có người cũng đã vây qua, mọi người líu ríu nói: "Thằng nhóc này thật là đẹp trai, giống như người trên TV!"
"Cô gái kia cũng rất đẹp, so với Vương Kim Quý nhà Vương Phát Tài còn đẹp hơn nhiều!"
"Danh hiệu hoa hậu số một trong thôn chắc sẽ bị cô bé này này cướp mất!"
"Lão Trương, đây là bà con xa nhà ông sao?"
Bác Trương vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải, là người đi đường trên núi bị thổ phỉ đánh cướp, tiền trên người cũng bị người đoạt, tôi liền đem họ về!"
"Thì ra người bên ngoài a, có muốn ở nhà tôi hay không? " một quả phụ thấy được Tịch Giản Cận lớn lên đẹp trai, vội vàng vội mở miệng reo lên.
"Ở nhà tôi đi, nhà tôi mới xây được phòng ở mới!"
"Ở nhà tôi, ở nhà tôi, con trai nhà tôi tầm tuổi bọn họ, có thể chơi cùng nhau đấy!"
"Chàng trai, cô gái, nhà chúng tôi có TV mới, hai đứa có thể xem ti vi đấy!"
Đoàn người líu ríu, rất nhiệt tình, về sau, những người đó dứt khoát xông tới, muốn cướp của bọn họ kéo về nhà.
Bạc Sủng Nhi lập tức thanh tỉnh, thấy một đám người xa lạ vươn tay bắt chính mình, bị làm cho sợ đến vội vàng ôm Tịch Giản Cận, hướng trên người của anh bổ nhào lên.
Tịch Giản Cận vội vàng vươn tay ra đem cô ôm thật chặc, lúng túng đối với những người kia muốn kéo Bạc Sủng Nhi lại bị cô tránh ra cười cười, nói: "Vợ tôi xấu hổ, mọi người quá nhiệt tình, hù đến cô ấy!"