Bất kể em làm ầm ĩ như thế nào, bất kể em giày vò như thế nào, anh cũng không còn có biểu hiện thái độ không thể làm gì đối với em ban đầu!
Tịch Giản Cận dừng bước, bóng lưng của anh nhìn đứng lên vẫn rất bình tĩnh như cũ, giống như việc không liên quan đến mình.
Có trời mới biết anh khi cô nói ra những lời kia, trái tim anh bắt đầu tăng tốc độ nhảy lên, một loại cảm xúc khó mà giải thích, đè ép ở ngực, trĩu nặng để anh không cách nào thở được.
Đúng vậy, bảy năm, trọn vẹn bảy năm, anh để chính mình trở nên rất mạnh, mạnh đủ để chấn áp cô.
Ảo tưởng qua, có một ngày anh đứng ở trước mặt của cô, thể hiện anh mạnh, cô lộ ra vẻ mặt như thế nào.
Lại chưa từng nghĩ tới, cô sẽ nói cho anh biết, cô đang sợ.
Cái gọi là sợ hãi của cô, có phải giống như sợ hãi bảy năm trước của anh không?
Tiểu công chúa kiêu ngạo của tập đoàn Bạc Đế, ánh sáng phía sau để cho bất luận kẻ nào đều chỉ có thể ngưỡng vọng, khi đó, kỳ thật anh cũng sợ hãi!
Kỳ thật, hiện tại lúc này, anh không phải là không sợ?
"Tịch...... Từ không có một người để em cảm thấy có chút không xứng với anh...... Anh bây giờ, lại làm cho em cảm thấy, đằng sau muôn vàn tài sản cùng ánh sáng đều là bài trí."
Yêu một người, có phải đều cảm giác như vậy?
Bạc Sủng Nhi chậm rãi cúi thấp đầu xuống, cô khẽ động miệng.
"Ngày đó, bọn họ nói cho em biết, anh muốn kết hôn, em nằm ở trên giường, cảm thấy toàn thân đều chết lặng, thậm chí quên đi đau đớn phía sau. Em không tin...... Cho nên em qua tìm anh......"
Giọng Bạc Sủng Nhi rất mềm mại, không biết là đang nói chuyện với Tịch Giản Cận, hay là đang lầm bầm.
Tịch Giản Cận đưa lưng về phía cô, miệng mím chặt.
chuyện đêm hôm đó, kỳ thật anh rất phiền muộn, thế nhưng lại bất đắc dĩ làm vậy với cô.
"Một mình em, đi vào gian phòng kia, rất sợ hãi...... Em sợ em đẩy cửa, nhìn thấy chính là hai người."
Trong lòngTịch Giản Cận hiện lên vô vàn cảm xúc, anh đột nhiên không biết đối mặt cô như thế nào, cho nên, chỉ có thể đưa lưng về phía cô, muốn muốn rời khỏi, muốn cảnh cáo chính mình không nên mềm lòng, tuy nhiên lại cất bước gian nan.