Lại không muốn yếu thế, cố gắng tiến tới bên môi của anh, khẽ mở miệng: "Ví dụ như...... Cưới em?"
Ánh mắt Tịch Giản Cận, hai mắt híp lại, cẩn thận quan sát cô, bọn họ cách nhau rất gần, anh vươn tay, xẹt qua khuôn mặt của cô, nâng lên cái cằm tinh xảo của cô, ánh mắt quan sát khuôn mặt của cô từng chút.
Nhìn khiến Bạc Sủng Nhi có chút rung động, ánh mắt anh nhìn cô như vậy, giống như điều tình, anh có thể đột nhiên cúi đầu xuống......
Hôn cô.
Đáy lòng của cô căng thẳng, hiện tại mới biết, thì ra Tiểu Tịch của cô, cũng có thể phong tao như thế.
Tịch Giản Cận chậm rãi cúi đầu, càng đến gần môi cô, Bạc Sủng Nhi nín thở, lông mi vụt sáng, lòng bàn tay cô cũng đổ đầy mồ hôi.
Khi môi của anh, dừng lại ở trước môi cô, anh bỗng nhiên nhếch môi cười nói: "Thôi đi, thay quần áo đi."
Lập tức, anh buông thân thể cô ta, khôi phục bình thường, lùi lại hai bước, bưng trà lạnh trên bàn lên, ngửa đầu uống cạn.
Thân thể Bạc Sủng Nhi khẽ run, nhìn cổ họng Tịch Giản Cận lên xuống, cô cũng cảm thấy toàn thân mình giống như bị thiêu đốt.
Cô đứng chải tóc, đột nhiên cảm thấy thời gian bảy năm qua đi, cô có chút không hiểu rõ Tịch Giản Cận, tuy nhiên lại vẫn nghe theo anh, xoay người đi thay quần áo, sau đó lúc này mới phát hiện Tịch Giản Cận hai tay ôm ngực, đứng ở nơi đó, trực tiếp nhìn chằm chằm cô, tư thế ung dung, giống như là muốn thưởng thức một màn mỹ nhân thay đồ.
Bạc Sủng Nhi chỉ chỉ ra cửa, ra hiệu Tịch Giản Cận ra ngoài, Tịch Giản Cận lại dứt khoát dựa vào bàn, cầm một bình sữa, cực kỳ nhàn nhã uống: "Đã đều phải có trách nhiệm, em còn ngượng ngùng cái gì?"
Bạc Sủng Nhi bị anh làm cho sững sờ, quả thực không nghĩ tới quý công tử nho nhã, hào hoa phong nhã, cũng sẽ có lúc nhanh mồm nhanh miệng như thế!
Cô cầm quần áo nhìn quanh một chút, sau đó bỏ ngượng ngùng xuống, liền vươn tay, cởi áo choàng tắm của mình ra.
Buổi tối hôm qua không có mở đèn, cô mới to gan như vậy, bây giờ bị một người đàn ông nhìn chằm chằm vào, Bạc Sủng Nhi không thể không thừa nhận, cô thấy mình vô lại còn chưa đủ!
Chỉ là, cô trời sinh ngông cuồng, đã diễn đến trình độ như thế, thì không thể bỏ dở nửa chừng.