Không có khả năng không hận...... Đối với cái người phụ nữ này, là hận thấu xương, nếu như có thể, anh là thật sự từng nghĩ tới, tự tay bóp chết cô, sau đó chính mình sẽ chết theo cô!
Yêu đến cỡ nào, thì có bao nhiêu hận!
Trong lòng anh càng nghĩ đến như vậy, liền muốn đem người phụ nữ dưới thân giết chết...... Quả thật cô kém một chút bị anh giết chết!
Anh đâm đến cô thần hồn điên đảo, đâm đến cô phát ra những tiếng cầu xin tha thứ, đến sau cùng, lại là chống đỡ lấy ngực của anh, ô ô khóc.
Cô cho tới bây giờ không khóc, giống như là cảm thấy anh hung ác như hận, đột nhiên liền không ngừng được, lực đạo của anh dần trôi qua chậm lại, liếm đi nước mắt của cô, ôm cô, da thịt dán lại, tiếp tục trằn trọc triền miên nửa ngày, mới từ bỏ ý đồ.
Khi đó, không chỉ là cô kiệt sức, đến anh cũng đã tình trạng kiệt sức rồi.
Anh miễn cưỡng đứng dậy, xốc eo của cô, đem cô lên giường, anh cũng xiêu vẹo nằm lên, cái người nho nhỏ xoay người một cái, rúc vào trong ngực của anh, liền không nhúc nhích, anh tìm tư thế thoải mái, ôm cô, nằm xong, cũng nặng nề ngủ theo.
Đêm hôm ấy, anh ngủ vô cùng sâu, mà cô ngủ vô cùng ngon.
Bời vì uống rượu, sáng sớm hôm sau Bạc Sủng Nhi tỉnh lại đã trễ, hơn nữa đau đầu khó chịu, cô cảm thấy toàn thân rất mệt mỏi, trong đầu chìm chìm nổi nổi nghĩ tới nhưng chuyện phát sinh buổi tối hôm qua, sắc mặt hơi đỏ lên, nhanh chóng quay đầu tìm người, lại phát hiện, đã không có bóng của Tịch Giản Cận.
Thật đúng là say rượu mất lý trí...... cô thế mà...... Một lần nữa cùng anh triền miên!
Bạc Sủng Nhi kéo lấy thân thể trĩu nặng đi vào phòng tắm, ngâm nước nóng thoải mái dễ chịu, phát hiện lần mệt mỏi thuộc về mệt mỏi, lại cũng không có đau như vậy, lúc ngâm được một nửa, cô nghe thấy được tiếng đập cửa, liền nhanh chóng khoác áo choàng tắm, tràn đầy vui vẻ đi ra ngoài đón.
Vốn cho rằng là Tịch Giản Cận, ai ngờ gõ cửa lại là một nữ phục vụ, đẩy một chiếc xe, phía trên để là quần áo sạch sẽ, từ trong ra ngoài, đầy đủ, còn mang theo một chén sữa bò nóng cùng sandwich.