Bạc Sủng Nhi khí thế hung hăng đi tới bên cạnh Tịch Giản Cận, nhìn thấy những nữ sinh đó đều vây quanh Tịch Giản Cận, ra vẻ e lệ hỏi.
Cô không nhịn được có chút dương dương đắc ý, thứ gì mình chọn được tranh giành, chứng minh ánh mắt mình tốt!
Coô liền mở trừng hai mắt, hắng giọng một cái, dẫn đến nữ sinh chung quanh chú ý, vội vàng kinh ngạc hô một câu: "Công chúa Bạc gia!"
Những nữ sinh đó nghiêng đầu, nhìn thấy người chỉ từng xuất hiện trên TV, đột nhiên đứng ở trước mặt của bọn họ, hơn nữa còn xinh đẹp đè người như vậy, mỗi người đều mở to mắt nhìn, rõ ràng là Bạc Sủng Nhi từ bọntrong mắt họ, thấy được một vòng chấn kinh!
Càng như vậy, cô càng cười, vốn là ngũ quan rất đẹo, trong nháy mắt, càng câu người rồi.
Mà nụ cười của cô bày ra rất mị hoặc, mang theo vài phần trêu chọc, di truyền cảm giác trời sinh hoa lệ của Bạc Tình, làm cho những nữ sinh đứng nhìn cũng không nhịn được đỏ mặt nhịp tim đập.
Lúc này Bạc Sủng Nhi mới dựa vào Tịch Giản Cận, sau đó kéo tay của anh, lẩm bẩm một câu: "Anh không có ý định chạy?"
Lúc này Tịch Giản Cận mới hoàn hồn ý của Bạc Sủng Nhi, nghĩ đến mình bị đám nữ sinh này quấn rất nhức đầu, nhất thời cầm ngược lại tay cô, hơi dùng lực một chút, liền lôi kéo Bạc Sủng Nhi rời đi với tốc độ chạy.
Đợi khi nhữn nữ sinh đó lấy lại tinh thần, Tịch Giản Cận dắt tay Bạc Sủng Nhi chạy ra ngoài rất xa rồi!
Mà Triệu Tố Nhã bị đám học sinh vây quanh thấy hai người dắt tay rời đi, chỉ có thể âm thầm cắn răng, biểu hiện có chút bóp méo, nhưng không làm gì được, không thể đi đuổi theo họ, mãi cho đến khi người đại diện mang bảo vệ tới, mới khiến cho cô tránh thoát đám người.
Tịch Giản Cận mang Bạc Sủng Nhi chạy đi, khiến vô số người nhìn, những nơi đi qua, mọi người chỉ thấy tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ đẹp mắt, đều rối rít chú ý.
Bảy lần quặt tám lần rẽ, mới lừa ra khỏi đám người kia, đến được một nơi có chút yên tĩnh.
Khoảng cách từ đó tới nơi với Tịch Giản Cận, cũng không phải vấn đề gì, thế nhưng với Bạc Sủng Nhi lại không có ngắm, lập tức ngồi xổm ở mặt đất, thở hồng hộc.