Anh là Tần thiếu gia.
Tần thiếu gia Tập đoàn Bạc Đế.
Lật tay làm mây úp tay làm mưa.
Đoạt một đứa bé có cái gì khó hay sao?
Chỉ cần anh muốn đoạt!
Huống chi Ninh gia ở X thị giống như là một con kiến, bị anh bóp chết, cũng sẽ không có người hỏi tới!
Ninh Mông thấy sự tàn nhẫn ở đáy mắt Tần Thánh.
Toàn than cô lập tức vô lực.
Ánh mắt của cô dần dần trở nên có chút dại ra.
Đáy lòng loạn thành một mảnh.
Cô là cô gái biết điều, chẳng bao giờ gây chuyện thị phi, lần đầu tiên, lại làm loạn lớn như vậy.
Cô có thể không để ý sống chết, nhưng là cô không thể trơ mắt nhìn cha mẹ cô bởi vì cô mà chết đi.
Con của cô, cô muốn.
Nhưng là, cô biết, cùng Tần Thánh đoạt con, cô tuyệt đối không phải đối thủ.
Nhất là mới vừa rồi ý tứ trong lời nói Tần Thánh đã rõ ràng như thế, hơn nữa Tần Thích cùng Du Viễn rõ ràng không có nửa điểm thái độ cự tuyệt.
Rất hiển nhiên, bọn họ rất muốn đứa bé này.
Cô tràn đầy bi ai, cảm giác mình giống như là một cái công cụ sinh dưỡng.
Cô thấy đứa bé này sẽ xa cách mình đi, nhưng là cô không nỡ.
Ninh Mông cắn cắn môi dưới, giống như là xem chừng cái gì, biết rõ thời gian là một bài thuốc hay, lâu rồi, liền sẽ không đau.
Tuy nhiên lúc này lại đau như cắt.
Có lẽ đây cũng là căn bệnh chung của mọi bà mẹ.
Thật ra thì cái gì cô cũng không có, có chẳng qua là cha mẹ yêu, còn có một vị hôn phu mình tự cho là có thể sống nương tựa lẫn nhau, nhưng là vị hôn phu mất đi, quỷ thần khiến xui mang thai đứa con của bạch mã vương tử trong mộng, cô yêu vô cùng.
Nhưng là bây giờ còn phải mất đi sao?
Cô thật không có gì có thể mất đi.
Cô không nỡ.
Nhưng là cô đấu không lại Tần Thánh.
Cô thật không muốn gả cho Tần Thánh, chỉ là mình với cao không hơn, nhưng là cô không muốn mất đi con của mình.
Cô phải làm như thế nào?
Ninh Mông trầm mặc hồi lâu, sắc mặt yếu ớt trắng như là trang giấy, một hồi lâu, cô mới lí nhí không thể nghe thấy nhìn hướng Tần Thích, gằn từng chữ mở miệng nói: "Bác Tần... . . . Cháu gả cho Tần thiếu gia, có được hay không? Chỉ cần đừng làm cho con của cháu, cùng cháu tách ra là tốt rồi... . . ."
... ... ... ... ...
Cả phòng an tĩnh.
Quỷ dị.
Sắc mặt Tần Thánh dần dần vặn vẹo .
Mắt của anh hiện lên một tầng tức giận.
Có một loại cảm giác bị đùa bỡn.
Ninh Mông ngồi ở chỗ đó, khó khăn thở hào hển.
Một hồi lâu, cô mới lên tiếng: "Đợi đến trước lúc con thành người, cháu gả cho Tần thiếu gia, cùng anh ấy nuôi dưỡng đứa bé, cháu là mẹ ruột, cháu nghĩ, không có người nào so với cháu yêu thương và chiếu cố con của mình tốt hơn! Bác Tần, bác xem, như vậy có thể không?"
Ninh Mông dừng một chút, tiếp tục.
"Đợi đến khi con cháu trưởng thành, cháu sẽ rời đi."
Thời gian mười mấy năm.
Nếu như đủ, thì cô có thể làm cho con của mình cùng mình không xa rời nhau.
Thời gian mười mấy năm.