Ngữ điệu anh cực kỳ mờ nhạt.
Giống như không khí mỏng manh, để cho người ta nghe qua, đáy lòng ẩn ẩn đau đớn.
Trên mặt của anh, treo chút vẻ mặt không sao cả.
Giống như đúng như anh nói, cưới ai cũng không quan trọng .
Kỳ thật là như vậy.
Anh một đời một kiếp, chỉ thích cô gái tên Bạc Cẩm, tiểu công chúa chúng tinh phủng nguyệt của tập đoàn Bạc Đế, thiên chi Sủng Nhi.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt của anh, chỉ nhớ rõ tướng mạo cô gái kia, chỉ nghe tiếng cô gái kia.
Cô gái khác, đối với anh mà nói, có lẽ chỉ là một ảo tưởng.
Người ta nói, lưu ngấn gió qua, yến qua ảnh lưu niệm, mà những cô gái kia, với Tần Thánh anh, lại là không đấu vết.
Dù là, hô mưa gọi gió, liều chết triền miên.
Tần Thích không nghĩ tới Tần Thánh sẽ nói ra như vậy, biểu lộ cũng hơi ngưng trệ một giây đồng hồ, quay người, lại nhìn thấy trong mắt người vợ mình yêu nhất, hiển hiện một tầng sương mù.
Rõ ràng Tần Thánh nhìn qua thái độ thờ ơ như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác nói ra câu nói kia, mang theo thất lạc cùng nặng nề.
Giống như, cam chịu.
Chung quy là con mình, cuối cùng vẫn sẽ đau lòng.
Tần Thích thấy như vậy, thật muốn mở miệng nói, được rồi được rồi, chúng ta không cưới... . . . Thế nhưng, quay người nhìn đứa trẻ đáng yêu kia, đó là cốt nhục Tần gia bọn họ, ông lại có chút buông không xong.
Cũng không thể muốn con, mà không muốn mẹ... . . . Chuyện tàn nhẫn như vậy, đối với ông là một bác sĩ chăm sóc người bị thương mà nói, lại có chút làm không được.
Cho nên, cuối cùng Tần Thích cũng chỉ lời mình muốn nói, nuốt xuống trong bụng, cường ngạnh nói: "Đã như vậy, vậy thì nhanh chóng phê chuẩn kết hôn... . . . Cho cốt nhục Tần gia vào hộ khẩu!"
Ninh Mông nhìn Tần Thánh, trong mắt dần dần hiện lên một vòng không thể tin, cô lại không nghĩ tới, Tần Thánh đồng ý yêu cầu cưới cô làm vợ dễ như vậy.
Tần Thánh với cô, giống như là xa cuối chân trời, xa không thể chạm tới, đáy lòng cô ảo tưởng qua gả cho anh làm vợ, lại cũng chỉ coi là ảo tưởng, chưa bao giờ yêu cầu qua có một ngày, ảo tưởng trở thành sự thật.