"Đến hiện tại, con còn mạnh miệng! Cái này là con của con! Con thế mà còn giả bộ như không biết cô gái này sao?!" Tần Thích vừa nghe Tần Thánh như vậy, nhất thời lập tức nổi trận lôi đình, ông ném chén trà trong tay xuống đất, dọa đến cả phòng không dám hé ra một tiếng: "Ta nói với con, đây là ta tự mình giám định, cũng là con của Tần Thánh con!"
Tần Thánh nhíu mày, đầy mắt không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cả người đều kinh ngạc rồi.
Chuyện cười lớn quá!
Anh đã là ba rồi hả?
Đứa trẻ rước mặt là con anh sao?
Mà cái người phụ nữ sinh con cho anh?
Người phụ nữ này là ai, anh hẳn là quen biết sao?
Chuyện này, cũng quá mức không hợp thói thường?
Tần Thánh chấn kinh nửa ngày, lúc này mới đứng lên, đi tới bên giường, từng chút từng chút tới gần Ninh Mông.
Ninh Mông cảm thấy toàn thân đều khẩn trương lên, cô hơi hơi cắn môi dưới, đáy lòng bối rối một mảnh, vốn cho là mình lúc ấy sẽ chết, thứ nhất nghĩ tới cha mẹ mình, cho nên mới nói cho bọn họ tình huống như vậy, thế nhưng không nghĩ tới, kết quả... . . . Cha mẹ của mình lại qua nhà Tần Thánh rồi !
Khi cô biết những chuyện này, thật sự bất an
Tần Thánh đứng ở trước mặt của cô, nhìn vẻ mặt Ninh Mông bối rối, vươn tay, hơi hơi nâng cằm của cô, từng câu từng chữ hỏi: "Cô nói đứa bé là của tôi, vậy cô tinh tế nói cho tôi biết, đến cùng lúc nào, tôi và cô ngủ qua? Ngủ qua mấy lần?"
Anh thật sự quên mất không còn chút nào sao?
Ninh Mông há hốc mồm, cảm thấy có chút buồn cười, làm thế nào cũng cười không nổi, cuối cùng cũng chỉ là nhàn nhạt trả lời một câu: "Chỉ có một đêm."
"Một đêm? Một đêm cô cũng có thể mang thai sao? Cô nói, cô có phải khi đó trăm phương ngàn kế muốn có con với tôi? Hoặc là nói, khi đó, cô liền chuẩn bị xong rồi tiến đến?" Tần Thánh dần dần tỏ ra băng lãnh, tay của anh nắm thành quyền, từ từ nhìn chằm chằm cô nói ra: "Nghe nói cô là thư ký của trợ lý tôi? Như vậy, cũng là nói, cô có thời cơ xuống tay với tôi, đúng hay không?"