Tần Thánh bưng lên chén trà nóng trên bàn, chậm rãi nhấp một miếng, vẻ mặt cũng không có biến hóa quá lớn, chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó ôn hoà, không nhanh không chậm "Ngô " một tiếng, coi là là đã nghe.
Trong não lại bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
Ninh Lộ Viễn, Miêu Nhuận?
Không nhận ra.
Như vậy của bon họ tên gì?
Nhất định là Ninh cái gì hoặc là Miêu cái gì?
Không nhớ rõ chính mình có biết phụ nữ tên như vậy họ, hoặc là nói, thật ra thì trên mình quá nhiều phụ nữ như vậy, tên họ mỗi một người, chính anh căn bản là không nhớ rõ!
Vợ chồng Ninh Lộ Viễn thấy Tần Thánh phản ứng như thế, cũng theo đó lúng túng ngồi ở chỗ đó, càng bất an hơn.
Tần Thích thấy thái độ Tần Thánh như vậy, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí châm chọc con của mình: "Chẳng lẽ, con không hỏi xem, người ta tới cửa rốt cuộc là vì cái chuyện gì?"
"Vì chuyện gì? " Tần Thánh nghênh ngang đốt một điếu thuốc, ngón tay thon dài đang kẹp, chậm chậm hít một hơi, lúc này mới đảo ánh mắt nhắm ngay hai người kia, tiếp tục bổ sung một câu: "Nói a!"
"Là như vậy... . . . Không biết Tần thiếu gia có nhớ hay không một cô gái tên là Ninh Mông? Nó ở trong công ty Tần thiếu gia đi làm, là thư ký cuả Tần thiếu gia ... . . ."
Ninh Lộ Viễn cẩn thận nói.
Tần Thánh nhăn mày, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ!"
Dứt khoát mà trực tiếp.
Vẻ mặt Ninh Lộ Viễn, thoáng cái ngưng trệ, ngay sau đó liền cười tiếp tục nói: "Tần thiếu gia, cậu đang nói đùa, có phải hay không? Con gái nhà tôi cũng đã mang thai con của Tần thiếu gia, ngày hôm qua ở trong bệnh viện rơi xuống một đứa bé trai, cho nên, Tần thiếu gia, làm sao cậu lại không nhận ra nó?"
Tần Thích biết Tần Thánh bay bướm thế nào, hiện tại càng thấy con trai nhà mình mạn bất kinh tâm không đem chuyện này để ý như vậy, lúc bình thường, Tần Thánh chơi, ông quản, nhưng cũng không thế nào nghiêm nghị, vẫn luôn là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng là bây giờ, lại có người cũng đã đem con sinh ra rồi, náo đến cửa nhà, nó còn thảnh thơi như vậy!
Lập tức, Tần Thích bắt đầu tức giận tùy ý toán loạn rồi, hướng về phía Tần Thánh nói: "Một mình con đã làm chuyện gì, một mình con có thể quên không còn một mống?"