Ôm một lần cuối cùng đi.
Anh không phải là người chồng rộng lượng, cũng không phải là người đàn ông rộng lượng, nhưng là Tần Thánh người này, anh thừa nhận, anh thua, thua hoàn toàn, thua tâm phục khẩu phục, nên để cho vợ của mình, cho anh ta một cái ôm ấm áp nhất.
Tần Thánh theo bản năng vươn tay đỡ Bạc Sủng Nhi, rồi mau tránh thân thể ra, nhưng là Bạc Sủng Nhi lại vươn ra cánh tay, thoải mái ôm cổ của anh, thoáng cái liền chôn vào trong ngực của anh.
Cô ôm anh thật chặt.
Dùng sức ôm chặt anh.
Cô ở bên tai của anh, nói một câu thật nhỏ: "A Thánh, cám ơn anh!"
Cám ơn anh... . . . Như thế, yêu em như thế.
Chẳng qua là, một câu cuối cùng kia, không cách nào nói ra khỏi miệng.
Tần Thánh cong môi, vô thanh vô tức ôm lấy cô.
Một lần cuối cùng.
"Chúc em hạnh phúc... . . ."
Ước chừng một phút đồng hồ.
Anh ôm cô thật chặc.
Khoảnh khắc ấy, anh thấy được thiên đường của mình.
Ngay sau đó, anh liền thả cô ra.
Chậm rãi nắm tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay Tịch Giản Cận, nhìn mười ngón tay của bọn họ nắm chặt, lúc này anh mới hai tay trống trơn xoay người, từng bước từng bước rời đi.
Trên mặt mang nụ cười rời đi.
Không thể tươi đẹp hơn!
Bạc Sủng Nhi cũng mỉm cười, đợi đến khi Tần Thánh đẩy cửa ra, vô tình quay đầu một cái, bọn họ vẫn cười.
Cũng liều mạng đem nụ cười tốt đẹp nhất của mình, để lại cho đối phương.