Tết xuân qua đi không có mấy ngày, Tịch Giản Cận liền về quân khu đi làm, mà năm gần đây bận rộn rất nhiều, Bạc Sủng Nhi cũng chưa từng tới tạp chí “BX”, cho nên mùng sáu, Bạc Sủng Nhi cũng rời giường sớm, ám chỉ đi làm.
Bạc Sủng Nhi cũng không phải làm việc bận rộn vậy, rất rảnh rỗi, cô ngồi ở trong văn phòng, xem một vài tiết mục cuối năm, sau đó đi dạo diễn đàn, thuận tiện qua Tân Lãng Microblogging xem một chút chuyện gần đây, bất tri bất giác thời gian từ sáng sớm đến tận khi mặt trời lặn cuối chân núi, Bạc Sủng Nhi mới thu thập đồ, chuẩn bị về nhà.
Đi ra cao ốc "BX", xe Audi quân dụng, biển số xe là màu trắng đỏ, từ trước đến nay đều là khiến người khác chú ý, cho nên Bạc Sủng Nhi từ cao ốc đi ra, chỉ cần liếc một chút, liền thấy xe Tịch Giản Cận.
Cô nhất thời dừng bước nửa ngày, còn đang do dự lấy có nên tới gần hay không, lại nhìn thấy cửa xe mở ra rồi.
Tịch Giản Cận hơi hơi cúi người, từ trong xe đi xuống, anh mặc một thân quân phục, phía trên mang theo một ít tro bụi, nhìn tình huống hẳn là trực tiếp tòng quân chạy tới, trong tay ôm một bó hoa hồng to, nhìn qua vô cùng không hòa hợp.
Dù sao quần áo nghiêm túc như vậy, phối hợp hoa hồng lãng mạn như thế, thấy thế nào, cũng có chút kỳ quái.
Tịch Giản Cận thẳng tắp đi về phía Bạc Sủng Nhi, lưng cao thẳng, ôm một bó hoa to như vậy, lại là thời gian tan tầm, người đến người đi, mọi người tất nhiên là đều chú ý đến Tịch Giản Cận, đồng thời cũng đều thuận tiện chú ý đến Bạc Sủng Nhi.
Bạc Sủng Nhi ngốc lăng nhìn lấy Tịch Giản Cận đi đến trước mặt mình, cả người còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được hai tay trĩu nặng.
Cúi đầu xuống, liền thấy một bó hoa này, đã bị anh đặt ở trong ngực của mình.
Bạc Sủng Nhi chớp mắt, nửa ngày, mới ý thức được đây hết thảy là một hiện trường phát sóng trực tiếp.
Trên mặt Tịch Giản Cận có chút bẩn, xem ra hẳn là ở trong bộ đội trải qua mệt nhọc.
Bạc Sủng Nhi biết sinh hoạt bộ đội rất chật vật, trước tết xuân lười nhác, sau tết xuân đều phải nhanh chóng đứng lên, chắc hẳn nay đang gấp gáp huấn luyện thực chiến, cho nên mới chật vật như vậy.
Chật vật thì chật vật, lại không mất đi phong thái suất khí của Tịch Giản Cận, cho dù mặt mũi rất bẩn, đứng ở chỗ này, vẫn suất khí bức người như cũ!