Tịch Giản Cận mới ra quân khu, liền bị một người ngăn cản xe.
May là Tịch Giản Cận lái xe không nhanh, không có hoàn toàn đụng vào người.
Tịch Giản Cận nhướng mày, nhìn người cản xe của mình.
Triệu Tố Nhã!
Vẻ mặt khẽ chìm, ánh mắt cũng theo đó tối sầm, ngồi ở trong xe, vẫn không nhúc nhích.
Triệu Tố Nhã thoạt nhìn rất chật vật, đầu tóc lộn xộn, thấy Tịch Giản Cận, giống như là thấy được cứu tinh duy nhất, chạy đến bên cửa sổ xe Tịch Giản Cận, vươn tay, rầm rầm rầm bắt đầu vỗ cửa sổ xe.
Cô ta sao lại xuất hiện ở nơi này?
Không phải là bị Dịch Thiển mang đi sao?
Trong não Tịch Giản Cận nhanh chóng biến ảo nghĩ như vậy, nhưng vẫn ở một giây sau, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.
Anh cũng không xuống xe.
Thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn Triệu Tố Nhã.
Triệu Tố Nhã sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nơi nào còn có những thứ tư thái xinh đẹp kia, mang trên mặt vết sẹo dọa người.
"Tịch Giản Cận... Van cầu anh giúp em một chút đi, em chịu đủ rồi, chịu đủ cuộc sống như vậy rồi!"
Triệu Tố Nhã mang thanh âm nồng đậm cầu khẩn, nắm cửa sổ xe, cứ như vậy quỳ xuống: "Anh đi bảo Bạc tiểu thư cùng Dịch thiếu gia bỏ qua cho em đi, em sẽ không xuất hiện tại thế giới của cô ấy nữa, đừng phái người theo dõi em, em chịu không được rồi, em chịu không được rồi!"
Triệu Tố Nhã vừa nghĩ, đã cảm thấy thật rất kinh khủng, mỗi ngày không có tự do, mỗi ngày đều có người ở phía sau gắt gao giám thị chính mình.
Đi tới chỗ nào, cũng có thể cảm giác được có vô số ánh mắt nhìn mình.
Thậm chí, chạy trốn, mỗi một lần đều là thất bại!
Cô không thể cùng người khác nói chuyện, Dịch Thiển nói sợ cô gặp phải tập kích, cô không thể dễ dàng ra ngoài, Dịch Thiển nói sợ cô xảy ra tai nạn xe cộ, không an toàn, thậm chí buổi tối lúc cô ngủ, cũng có mấy người ở phòng ngủ của cô nhìn cô chằm chằm.
Cô quả thực gần thành kẻ điên rồi.
Cuộc sống như vậy nếu còn tiếp tục, cô thật sẽ điên mất!
Cái gọi là tình yêu, cái gọi là hận ý, nơi nào còn? Cũng so ra kém sự tự do!
Nếu như nói bọn họ có thể bỏ qua cho cô, cô thật sẽ rời đi X thị, cũng không trở lại nữa!
Cô hối hận!
Vô cùng hối hận!
"Tịch Giản Cận, em biết em làm rất nhiều thật chuyện có lỗi, em biết em sai lầm rồi, em không nên đi hại Bạc tiểu thư... Anh để cho em chết cũng được, nhưng mà hiện tại cuộc sống như vậy, em thật sống quá đủ rồi!"