Đi thôi, chỗ này không thể ở lâu được!
Vừa nói, Hư Linh vừa dùng chiếc vòng hệ Thổ tạo ra một cái hố thông thẳng xuống lòng đất, sau đó nắm tay Hạ Liên, nhảy vào bên trong. Heral cũng không chút do dự nhảy theo.
Mà đến tận khi Hư Linh nắm tay hắn nhảy vào trong cái hố vừa tạo, Hạ Liên mới phản ứng lại Hư Linh vừa làm gì. Lập tức, hắn hủy bỏ Lĩnh Vực để cả ba có thể rời đi. Sau vài giây rơi xuống, chân của cả ba cuối cùng cũng chạm đất.
Hạ Liên hiếu kỳ nhìn xung quanh một chút, rất nhanh liền nhận ra đây là một cái nhà tù. Không chỉ vậy, trong một số phòng giam còn có những con Yểm Thú đang thử phá lồng mà ra, tạo ra những âm thanh vô cùng ồn ào.
Nhưng mà, mặc dù bọn chúng đã cố hết sức, nhưng thứ mà bọn chúng làm được chỉ là để lại vài loại thương thế trên bản thân mà thôi. Hư Linh thì không có liếc mắt xem đám Yểm Thú kia dù chỉ một chút, mà là nhanh chóng kéo Hạ Liên chạy đi. Vừa nãy đã tốn kha khá thời gian để Hạ Liên làm quen với sức mạnh đột ngột tăng lên, cho nên hiện tại Oliver có thể đến đây bất cứ lúc nào.
Dù là nếu Oliver tới thì bọn hắn cũng là ba đánh một, nhưng mà Hư Linh vẫn không chắc liệu bọn hắn có thắng được hay không. Trong bọn hắn, Hạ Liên còn chỉ tính là tay mơ, Heral thì là hỗ trợ, chiến lực không mạnh hơn Hạ Liên là mấy.
Trong cả ba, chỉ có một mình nàng có thể đối kháng chính diện với Oliver, nhưng đó là chuyện của một trăm năm trước, hơn nữa cũng chỉ có thể chống được một khoảng thời gian ngắn liền không chống được nữa.
Cho nên, vẫn là tẩu vi thượng sách. Thật ra thì cũng không cần gấp gáp như vậy, bởi vì nếu bọn họ thật sự muốn chạy, Oliver cũng cản không được. Chỉ cần Hư Linh ở lại cản chân hắn vài phút, tranh thủ thời gian cho hai người kia chạy đi, sau đó lại dịch chuyển về chỗ của Hạ Liên là được. Bản thể của nàng còn nằm trong người hắn.
Nàng sợ là sợ Oliver mang theo người khác đến, cùng với việc Heral bại lộ.
Nhưng mà, mãi đến tận khi cả ba lần nữa đi đến trên mặt đất, sau đó đi xa khỏi đấu trường, bọn họ vẫn không có cảm nhận được bất kỳ kẻ nào đuổi theo hay chặn đánh bọn họ.
Mặc dù không rõ vì sao không ai đuổi theo bọn họ, nhưng mà này là chuyện tốt. Sau đó, Heral tách nhóm, trở lại chỗ của nàng, còn Hư Linh thì đưa Hạ Liên vào một khu rừng được tạo thành từ vô số cái cây có hình thù kỳ lạ, đồng thời bị sương mù bao phủ.
Sau khi dẫn Hạ Liên vào rừng, Hư Linh quẹo trái lại quẹo phải, dường như đi theo một con đường vô hình nào đó. Không lâu sau đó, Hạ Liên nhìn thấy một toà lâu đài xuất hiện ở trước mặt, ở cái nơi mà Hạ Liên rất xác định là một giây trước vẫn là một phần của khu rừng.
- Vào thôi, Liên. Chào mừng đến với nhà của mình. Nơi này là trung tâm của Rừng Điêu Linh, cho nên Oliver cùng đồng bọn của hắn không vào được đâu.
Hư Linh mở cửa lâu đài ra, đưa tay ra hiệu Hạ Liên đi vào trong. Sau đó, nàng lại nhìn bên trong một chút, lập tức nhíu mày.
Quá bẩn. Nàng đã rời đi hơn ba trăm năm, cho nên nơi này đã triệt để thành một toà lâu đài bỏ hoang. Nếu ngày xưa nàng từng dùng ma pháp gia cố toà lâu đài này, có khi tình trạng của nó còn tệ hơn hiện tại…
Hư Linh phất tay một cái, gọi ra một đám Phong Tinh Linh cùng Thủy Tinh Linh, ra lệnh cho bọn chúng quét dọn nơi này. Hạ Liên đi vào bên trong, sau đó hỏi.
- Giờ, nói chuyện được chưa, Linh?
Hư Linh dừng động tác lại một chút, sau đó thở dài, tạo ra hai cái ghế gỗ, ra hiệu cho Hạ Liên ngồi xuống. Chờ đến khi cả hai an toạ, Hư Linh mới bắt đầu kể.
- Mình bắt đầu bằng việc kể cho cậu chuyện đã thực sự xảy ra đi. Mọi chuyện lúc bắt đầu thì cũng giống như trong quyển sách của đám Sứ Đồ thôi. Vương đột nhiên xuất hiện từ hư không, khai mở linh trí cho Yểm Thú, tạo ra Đế Quốc, Chia sức mạnh thành mười hai phần cho mười hai cận vệ.
Hạ Liên gật đầu, ra hiệu Hư Linh tiếp tục. Hư Linh cũng không có ngừng, nói.
- Cho đến khoảng một ngàn năm trước, một thiếu nữ loài người đi tới Đế Quốc. Vương cũng tiếp đãi nàng rất nhiệt tình. Nhưng cũng vào lúc ấy, nàng vô tình phát hiện ra kế hoạch ám sát Vương của Oliver, Kỵ sĩ Lãng quên, cùng cảnh tượng hắn tẩy não một Cận Vệ khác.
Hạ Liên nhíu mày. Hoá ra nguồn cơn mọi chuyện là cái tên đó…
- Nàng nói chuyện này cho Alter. Alter nghe được cái này thì không tin, nhưng mà sau khi đắn đo một lúc, cậu ấy quyết định nói chuyện này với mình, Heral, cùng với Mona.
Nghe thấy cái tên lạ lẫm, Hạ Liên liền nhíu mày, lập tức hỏi.
- Mona là ai?
Heral thì hắn biết, là người đã đánh lén Sirius trước đó, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết tới “Mona”. Mà nghe thấy hắn hỏi như vậy, Hư Linh cũng lập tức đáp lại.
- Mona là Kỵ sĩ Quy tắc, cũng là một trong Mười hai Cận vệ. Thuộc tính của Mona là Thủy. Còn Heral, người giúp chúng ta khi nãy là Kỵ sĩ Cứu rỗi, thuộc tính Quang.
Hạ Liên nhíu mày, hỏi lại.
- Cậu kể lại toàn bộ thành viên của Mười hai Cận vệ được không?
Hư Linh gật đầu, sau đó bắt đầu kể. Mười hai Cận vệ bao gồm:
Kỵ sĩ Quang vinh, Icarus, hệ Kim.
Kỵ sĩ Thống khổ, Eve, hệ Mộc.
Kỵ sĩ Quy tắc, Mona, hệ Thủy.
Kỵ sĩ Chiến tranh, Raun, hệ Hoả.
Kỵ sĩ Ý chí, Sirius, hệ Thổ.
Kỵ sĩ Tử Vong, Ark, hệ Phong.
Kỵ sĩ Hủy diệt, Valor, hệ Lôi.
Kỵ sĩ Vĩnh hằng, Shigen, hệ Băng.
Kỵ sĩ Lãng quên, Oliver, hệ Ám.
Kỵ sĩ Binh Khí, Alter, vô thuộc tính.
Và cuối cùng là Kỵ sĩ Hư không, Sera, cũng chính là bản thân Hư Linh, toàn thuộc tính.
Những người là đồng minh của Hư Linh chỉ có Heral, Mona cùng Alter, mà Alter thì đã chết.
Ừm, hiện tại có thêm Hạ Liên gia nhập, xem như là vạn hạnh trong bất hạnh…