15
“Mắt tôi không nhìn thấy gì, tôi là người mù, bị một cô gái không chịu trách nhiệm, bội tình bạc nghĩa lừa đảo nguyền rủa bị mù…”
Lục Tử Kiên nằm ở trên giường, đa sầu đa cảm các thứ, còn bôi nhọ danh dự của tôi nữa.
Ai nói Lục Tử Kiên là chính nhân quân tử, là người lạnh lùng vô dục vô cầu thế?
Lời đồn hại người thật đấy.
Lúc tôi đang đấu tranh tư tưởng, chợt thấy trên bàn có không ít hộp quà, hình như là quà chúc tết Bối Thanh Nhã đưa.
Tôi đến gần nhìn thì thấy ngoại trừ một bó hoa tươi thì những thứ còn lại đều là rượu có tiếng.
Rượu trắng, rượu vang đỏ và champagne, gì cũng có.
Nhìn qua như là tặng lại đồ của người khác tặng.
Bối Thanh Nhã hay quá.
Lục Tử Kiên mất ngủ mà đúng không?
Vậy thì uống chút rượu rồi đi ngủ là có hiệu quả nhất.
Lục Tử Kiên gật đầu bày tỏ: “Hợp ý tôi, nhưng mà em biết mở rượu vang đỏ không?”
Vì thế chúng tôi tới giai đoạn tình cờ gặp gỡ giữa rượu vang đỏ và âm nhạc.
Dưới tác dụng của cồn, Lục Tử Kiên bắt đầu kéo tôi tâm sự.
Anh ấy nói với tôi chuyện của bố mẹ anh ấy. đam mỹ hài
Hoá ra bố Lục ngoại tình với kẻ thứ ba, muốn ly hôn.
Nhưng mà mẹ Lục không đồng ý, nói là dù có chết cũng sẽ không thoái vị cho kẻ thứ ba, cho nên cầm tất cả giấy tờ chứng nhận bất động sản chạy ra nước ngoài.
Trong một đêm, gia đình tan nát, Lục Tử Kiên không tiếp thu được.
“Một năm đó, bọn họ chỉ lo cho họ, không ai quan tâm tới tôi chết sống như thế nào, cho tôi nhiều tiền hơn nữa thì có ích lợi gì? Không trở lại thì thôi, không có bọn họ thì Lục Tử Kiên tôi vẫn sống được.”
Lục Tử Kiên đỏ mắt, giọng nghẹn ngào, cực làm người ta đau lòng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ khúc mắc trong lòng Lục Tử Kiên là gì.
Nghe Lục Tử Kiên tâm sự xong, tôi đã uống hai ly rượu vang đỏ.
Đầu tôi hơi choáng váng.
Không thể uống tiếp nữa.
“Không phải anh muốn nghe hát ru ngủ à? Đến đây, tôi hát cho anh nghe, hát xong thì đi ngủ.”
Tôi lao về phía chỗ Lục Tử Kiên, ấn anh ấy lên giường, đắp chăn.
Sau đó tôi bắt đầu mộng đẹp…
16
Tôi cười tỉnh lại, là loại cười đắc ý đó!
Dù sao không phải thường xuyên mơ thấy mộng đẹp nữ tổng giám đốc bá đạo VS tiểu shota lạnh lùng.
Nhưng mà, chuyện không thể tưởng tượng nổi lại tái diễn lần hai.
Khi tôi mở mắt ra, phát hiện mình lại không hiểu sao ngủ ở bên cạnh Lục Tử Kiên.
Một bàn tay còn đặt bên trên cơ bụng người ta.
Hình ảnh kia…
Tôi mù.
Má ơi, xúc cảm thật tốt!
Tôi nuốt nước bọt.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, tại sao tôi lại ở đây?
Không nhớ được chút gì.
Chắc là tôi quá thèm cơ thể người ta, không thể ngăn lại mê hoặc, sau đó mượn rượu hành hung.
Một tin tức chợt lóe lên trong đầu tôi, doạ tôi giật mình.
Chẳng lẽ, giấc mộng tối qua là thật?
Trời ạ.
Tôi sắp điên rồi.
Nhân lúc anh ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, mau trốn thôi.
17
Cả ngày, Lục Tử Kiên điềm nhiên như không như không hề xảy ra chuyện gì.
Tôi cũng vui mừng giữ yên lặng.
Ngày mai là 30 Tết.
Tôi mua rất nhiều hàng tết, ắt không thể thiếu câu đối xuân và giấy dán cửa sổ.
Tôi định cho Lục Tử Kiên qua một năm vui vẻ lại ấm áp, khiến cho anh ấy cả đời khó quên.
Sáng sớm lúc ra ngoài, tôi nghe thấy Lục Tử Kiên đang phát lại giọng nói bố anh ấy.
“Tử Kiên, con đã trưởng thành rồi, cũng nên thông cảm cho thế giới người lớn, bố và mẹ ly hôn cũng là chuyện bất đắc dĩ, không thương lượng với con là vì sợ con không đồng ý, hi vọng con có thể hiểu cho bố mẹ, năm nay đến nhà Thanh Nhã ăn tết đi, đừng giận. Bố lại chuyển 50 vạn phí sinh hoạt đó, không đủ lại nói.”
Lúc đó, bóng lưng Lục Tử Kiên vừa cô độc vừa bi thương.
Bên trong siêu thị rộng rãi.
Hàng tết bên trong xe đẩy còn cao hơn cả tôi.
Không biết có phải tôi ảo giác hay không mà tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, đi theo cả đường.
Lúc tôi quay đầu lại cảnh giác tìm kiếm người khả nghi, xe đẩy va vào người phía trước.
“Thật không có tố chất, cô mù à?”
Là Bối Thanh Nhã gặp ngày hôm qua.
Tôi chân thành nói xin lỗi, cô nàng vẫn không buông tha, nói tôi cố ý.
Không cho tôi đi, đỏ mắt lên tuyên thệ chủ quyền.
Cảnh cáo tôi, đừng tưởng rằng ở nhà họ Lục thì coi mình là nữ chủ nhân.
Đừng cho là mình có chút sắc đẹp là có thể mê hoặc Lục Tử Kiên.
Anh Tử Kiên của cô nàng chẳng qua chỉ vui đùa với tôi một chút thôi, đợi đến lúc chơi chán rồi thì chẳng mấy chốc sẽ bỏ rơi tôi.
Cô nàng còn nói chuyện kết hôn của cô nàng và Lục Tử Kiên là chuyện mà người lớn hai nhà đã nói từ lâu.
Lục Tử Kiên cũng vẫn luôn yên lặng thừa nhận.
Nếu như tôi thức thời thì hôm nay biến luôn, miễn cho lúng túng.
Tôi cười.
Bởi vì cô nàng thừa nhận tôi có chút sắc đẹp.
Tôi hất mái tóc đen dài thẳng mượt, dáng người ưu nhã, cử chỉ cao quý.
Nhìn Bối Thanh Nhã như nhìn đứa thiểu năng trí tuệ, nói chuyện với thái độ khinh bỉ nhất với chảnh nhất.
“Vừa khéo, tôi và Kiên Kiên đều muốn cô biến đi, anh ấy nói cô là con gái của một dì người quen, còn không tính là em gái nữa đấy! Ai da, không còn sớm nữa, Kiên Kiên đang ở nhà đợi tôi về làm vằn thắn cho anh ấy ăn đấy, vừa rồi còn gửi WeChat nói nhớ tôi, thật sự là một khắc cũng không thể tách rời khỏi tôi.”
Tôi mặc kệ quan hệ giữa cô nàng và Lục Tử Kiên là gì.
Tôi muốn cho cô nàng biết rõ, chọc tới tôi, hậu quả rất nghiêm trọng.
Bối Thanh Nhã giận đến sắc mặt trắng bệch, hung tợn nói ba chữ: “Chờ đó coi, tôi sẽ khiến cô hối hận.”
Sau đó quay đầu rời đi.
Tôi không còn gì để nói lắc lắc đầu.
Hết chương 06!