Phong Triệu Nghiêm đến Yến viện, giơ tay ra hiệu miễn lễ. Hắn đi vào tẩm viện, rồi lại đi ra vườn, nhìn bóng của Lạc Tịnh Hy đang đứng đó. Nàng ta bận hắc y như mọi ngày, mái tóc không đầu sức ,buông xõa làn tóc đen trước gió. Cơ mà cũng không còn là Lạc Tịnh Hy của mọi ngày nữa,nàng ta quay lại, mỉm cười hành lễ với Phong Triệu Nghiêm
-Trắc phi, nàng há cớ phải làm khó mình như vậy
-Vậy Thái tử, sao không thể một lần gọi thần thiếp là Hy nhi giống ngày xưa
Phong Triệu Nghiêm không nói gì, hắn không muốn nói dối, cũng không muốn nói thẳng
-Ta từng nói, ta sẽ cho nàng cuộc sống vinh hoa cả đời, chăm sóc nàng cả đời, nhưng chỉ duy nhất có thứ ta mãi mãi không thể cho nàng...
-Là chân tình - Lạc Tịnh Hy ngắt lời- Xin Thái tử điện hạ đừng cảm thấy áy náy,cũng đừng cảm thấy thương hại thần thiếp, cũng đừng trách Thái tử phi, tuy bề ngoài tẩm viện xơ xác, nhưng Thái tử phi đã âm thầm cho người làm đầy đủ đồ ăn cho thần thiếp hằng ngày, thực sự, không thể tưởng tượng Thái tử phi bây giờ và trước đây lại là cùng một người
-Trắc phi..
Lạc Tịnh Hy đôi mắt dịu dàng, tươi cười chỉ lên ngọn cây
- Đây là cây lựu thần thiếp đích thân chăm sóc từng ấy năm, người nhớ không, lần đầu tiên, người và thần thiếp gặp nhau dưới một gốc cây lựu. Điện hạ, thần thiếp ngày xưa chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, mong muốn một tấm chân tình, nhưng đến giờ, thần thiếp cũng đã hiểu ra, tình cảm tri kỉ người dành cho thần thiếp, mới là tình cảm còn đánh quý hơn tình yêu nam nữ. Thần thiếp yếu đuối,vốn không thể tranh đấu, nhưng cũng không muốn làm phật lòng phụ mẫu, chỉ có cách khiến bản thân trở nên vô dụng, bị phụ mẫu chán ghét
Phong Triệu Nghiêm nghe xong, đôi mắt buông dần sự cứng ngắc, nhẹ nhàng chớp xuống
-Là ta quá cảnh giác
-Không trách điện hạ, có trách, là trách điện hạ sinh ra trong hoàn cảnh quá phức tạp,sống với những người quá phức tạp. Vậy nên, thần thiếp.. rất mong,điện hạ có thể tìm cho mình một người mà điện hạ có thể an tâm giao sự tin tưởng cho người đó
Phong Triệu Nghiêm nhìn Lạc Tịnh Hy đầy suy tư, sau hồi cúi nhẹ đầu xuống, giọng nói dịu hơn
-Ta hiểu rồi
Cuộc nói chuyện không quá rõ ràng, Phong Triệu Nghiêm cũng hiểu tấm lòng này của y, y đang đau lòng, không muốn nói nó rõ ràng, chỉ có thể để cả hai kết thúc như chưa từng có hẹn ước gì với nhau. "Người có thể hoàn toàn tin tưởng ", chỉ e cả đời này hắn cũng không dám nghĩ tới. Lượng Cửu vừa hay về, lập tức đi tìm Phong Triệu Nghiêm
-Thái tử điện hạ, thuộc hạ đã tìm được người rồi
-Đi thôi
Thời Thiên đang giúp Nan Nan mặc trang phục, những người hầu còn lại thì sắp xếp đồ. Chuyến đi săn này diễn ra ba ngày hai đêm, cũng coi như Nan Nan cũng được nghỉ ngơi xíu. Nan Nan ra trước gương, nhìn bộ đồ săn đơn giản gọn gàng, cảm thấy thoải mái hơn mấy bộ đồ xuề xòa thường ngày rất nhiều
- Thái tử phi, không mang theo người của Bá phách lai ạ?
- Ta nghĩ là không nên, cho dù họ có giả trang là người trong cung, nhưng ta ghê cái ánh mắt của Lãng Khải Dụ, ngoài trường săn không được như trong cung, nếu hắn phát giác thì không ổn
Thời Thiên cũng cảm thấy có lý, hai người cứ vậy bàn chuyện cho đến khi xe đến. Nan Nan xuống xe, sai Thời Thiên vờ đi xem ngựa, thực ra là xem xét xung quanh
-Chào
Cái giọng điệu đỏng đảnh quen thuộc này, chả ai khác là Phong Lộ Khiết. Nan Nan tuy giờ một phần xúc cảm là do thân thể này chi phối, thế nhưng trước đó Giang Lăng Y chưa từng gặp nàng ta, căn bản cảm xúc đối với nàng ta vẫn rất "thuần"
- Chào trưởng công chúa, bộ đồ đẹp quá
- Đó là đương nhiên rồi- Lộ Khiết cao ngạo cười- Thế nào, hôm nay có muốn cưỡi ngựa với bổn công chúa chứ
- Công chúa, ta không biết cưỡi ngựa
- Không biết hay là không muốn. Bổn công chúa dạy ngươi
Nan Nan cười ưng thuận, nhìn xung quanh tìm Lý Nguyệt Thần, nghe Thời Thiên nói, đi săn thường Thánh thượng sẽ chỉ mang giới hạn ba người, Nguyệt Thần được sủng ái, chắc chắn cũng phải được mang theo . Trong lúc Lộ Khiết dắt Nan Nan đi tìm ngựa, Nan Nan cũng đã nhìn thấy bóng của Nguyệt Thần, chỉ có điều, nàng ta đang ở cùng và nói chuyện với Cẩn Vũ Duệ
- Ngươi xem - Lộ Khiết dắt Nan Nan đến chuồng ngựa- Đây là mấy con ngựa tốt nhất ta đích thần nhờ người ở đây chăm đấy, chọn một con đi, ta dạy ngươi
Nan Nan đến xem, trước kia cô không phải học mô tô thì là học lái xe thể thao vượt tốc độ, chưa từng cưỡi ngựa bao giờ. Đi thẳng một hồi từ dưới lên trên, Nan Nan lấy cho mình một con ngựa nâu
- Ta lấy con này
Lộ Khiết đến cạnh vuốt ve con ngựa, sau đó sai người mang ngựa của mình đến
- Làm theo ta, nếu ngươi thông minh thì sẽ quen dần thôi
Hội săn cũng đã bắt đầu, thể lệ như cũ ,ai săn được nhiều nhất sẽ được trọng thưởng. Phong Bác Thần ngồi đó, nhìn không thấy Lộ Khiết đâu
- Huân Bất Đồ, trưởng công chúa đâu rồi,mọi năm vẫn rất hăng hái tham gia mà
- Hồi Thánh thượng, công chúa đang chơi cùng Thái tử phi rồi
- Ồ- Phong Bác Thần ngạc nhiên - Thân đến vậy rồi à, cũng tốt, nữ nhi này từ nhỏ không có bạn cùng giới, nếu Thái tử phi làm Khiết nhi thích tới vậy, ắt hẳn không tầm thường
- Dạ, ắt hẳn không tầm thường
Nan Nan đã bắt đầu điều khiển được ngựa, Nan Nan thầm tự đắc,xem ra cô quả là thông minh, chưa gì đã cưỡi ngựa được rồi. Thời Thiên vừa hay về, Nan Nan xuống ngựa rồi hỏi
- Thế nào ?
Thời Thiên để ý xung quanh rồi nhìn Phong Lộ Khiết, sau đó mới nói nhỏ
- Phía Hoàng hậu vài người, phía canh ngựa vài người, phía Đại vương gia vài người, còn lại nô tỳ vì cẩn trọng không dám tra quá kĩ
Nan Nan cũng hơi e sợ, cũng không có gì lạ lắm, có sự cho phép của Hoàng hậu, người của Linh vân các đương nhiên là trà trộn vào không hề khó. Tiếng pháo nổi lên làm Nan Nan rời khỏi suy tư, Thời Thiên định nói gì đó thì bỗng Lộ Khiết ngắt lời
- À, cuộc thi bắt đầu rồi- Lộ Khiết nhìn theo
Nan Nan nhìn những vị quan, hoàng thất cưỡi ngựa chạy vào rừng, động tác quả thuần thục, rồi Nan Nan cũng để ý về phía rừng phía Nam. Càng nhìn ,Nan Nan càng thấy gì đó không đúng
- Chọn chỗ tốt đấy- Lộ Khiết nhìn Nan Nan cười- Khu phía Nam đó tuy cũng thuộc phạm vi, thế nhưng địa hình khúc khuỷu, vướng nhiều vách đá,lại ít thú săn,vậy nên trước giờ chả ai chạy đường đó cả
- Ra vậy
- Không phải quá tốt sao, có chỗ cho hai chúng ta thoải mái cưỡi ngựa rồi
Lộ Khiết lập tức kéo dây cương, phi ngựa thẳng qua đó
- Công chúa !!! Người quay lại !!!
- Coi như cũng tập cho ngươi luôn, đuổi kịp ta coi như ngươi thắng
Lộ Khiết cười tươi vẫy tay, giây phút nàng ta phi ngựa vào chỗ đó, mới là lúc Nan Nan thấy thực sự không ổn. Nan Nan lập tức lên ngựa, kéo dây cương qua phía Lộ Khiết chạy, phải mất tận mấy phút để điều chỉnh lại ngựa. Nan Nan lấy bình tĩnh,trước khi đuổi theo, Nan Nan có quay lại nhìn Thời Thiên ra hiệu trợ giúp
Thời Thiên vô cùng hốt hoảng, do thời gian quá ngắn, Nan Nan không kịp bảo Thời Thiên phải làm gì, cũng không có thời gian để lấy ngựa chạy theo Nan Nan, Thái tử cũng đã chạy vào khu săn bắn rồi
- Bình tĩnh, phải bình tĩnh - Thời Thời Thiên cố trấn an- Phải rồi. Lượng Cửu..tìm Lượng Cửu giúp đỡ
Nan Nan sau khi đã điều chỉnh lại ngựa, cũng đã thuận lợi phi thẳng tới chỗ Lộ Khiết. Phong Lộ Khiết quay ra nhìn Nan Nan đang sắp đuổi kịp, nàng ta khá ngạc nhiên vì Nan Nan có thể học nhanh đến vậy, bèn quật dây ngựa tăng tốc. Tiếng gọi của Nan Nan không thể nào tới nàng ta, càng chạy, cô càng cảm nhận được thần chết đằng trước, trong một thời khắc , Nan Nan đã vô tình thấy được một sợi dây dạng mỏng, trắng buộc bởi hai gốc cây không còn cách ngựa Lộ Khiết bao nhiêu
*Vụt*
Nan Nan quơ tay phi Phong Diêu lai đao về phía dưới chân ngựa của Lộ Khiết. Lập tức làm bị thương hai chân sau của ngựa, ngựa kêu lên ngã quỵ xuống, chỉ là vẫn không kịp, khoảng cách của sợi dây và vị trí Lộ Khiết chỉ cách trăm thước hơn, lại nói ngựa ngã quỵ xuống, lực đẩy của thân sau cũng làm thân thể của Phong Lộ Khiết bị phi ra đằng trước. Nan Nan không nghĩ gì nhiều, lấy thân ngựa làm lực đẩy rồi dùng khinh công phi đến
- Công chúa !!
Nan Nan phi kịp thời đẩy Lộ Khiết ra xa,nhưng lại không kịp tụ lực để thoát khỏi vòng vây. Trong điểm được đánh dấu đó, toàn bộ, toàn bộ đều là bẫy. Phía xa, một mũi kiếm bay về phía Nan Nan, cũng may Phong Diêu lai đao bay về đỡ hộ Nan Nan một đòn. Chưa kịp hoàn hồn, lại bắt đầu có những mũi kiếm khác bay về Nan Nan với tốc độ cực nhanh, Nan Nan chỉ có thể dựa vào thiên phú của thân thể này tránh vài đòn, nhưng do quá hoảng, Nan Nan vẫn bị những mũi kiếm đâm vào rất nhiều vị trí trên thân thể,máu tuôn ra, đau.. thực sự rất đau
Phía xa bỗng nhiên có một khúc cây phi tới, đỡ hộ hàng chục cây kiếm về phía Nan Nan. Người nam nhân lập tức chạy đến đỡ Nan Nan vào mình, dùng lực đẩy Nan Nan ra vùng an toàn, lấy kiếm ra đỡ vài đòn kiếm rồi cũng thuận lợi thoát khỏi vòng vây. Hóa ra hắn ta là Lượng Cửu mà Thời Thiên kịp thời nhờ giúp, Lượng Cửu tuy bị trầy xước chút nhưng cũng không nguy hiểm, ngược lại là Nan Nan ,tuy cô kịp thời tránh được vài điểm chí mạng, thế nhưng lại không thể nhanh nhẹn tránh được mấy chục lưỡi kiếm xượt qua thân thể, mất quá nhiều máu rồi ngất đi. Binh lính cũng kịp thời tới, Phong Lộ Khiết bị một phen kinh hãi, tới giờ vẫn chưa thể động đậy, mãi một hồi mới đứng dậy theo binh lính trở về. Sự việc này lập tức khiến Phong Bác Thần cho dừng lại cuộc thi, nhanh chóng gọi ngự y tới. Phong Triệu Nghiêm cũng nhanh chóng chạy về, đi đến lầu của Nan Nan , chỉ là ngoài y nữ, Thời Thiên, tất cả đều không thể vào. Phong Lộ Khiết nhìn thấy Phong Triệu Nghiêm, liền đi tới cúi đầu
- Tam hoàng huynh, chuyện này là lỗi của muội, là lỗi của muội
Phong Triệu Nghiêm nghe Lượng Cửu thuật lại, cảm thấy có nhiều điểm quá kì lạ
- Thánh thượng đã phái người điều tra chưa?
- Hồi điện hạ, Đại vương gia đã đi điều tra rồi
- Đại hoàng huynh lại về nhanh đến vậy sao?
Y nữ từ lều ra, cúi đầu hành lễ
- Hồi Thánh thượng, cũng may Thái tử phi tránh được điểm chí mạng,chỉ là từ đầu đến chân bị thương ,mất máu quá nhiều, cần được dưỡng thương kĩ càng
- Vết thương.. vết thương có để lại sẹo không? - Lộ Khiết lo lắng
Y nữ cũng rất khó xử khi nói về vấn đề này
- Cũng may khuôn mặt,phần lưng có vạt áo che nên không bị làm sao, chỉ là chỗ còn lại...
Lộ Khiết nghe xong xót xa vô cùng, một đống sẹo trên người của Nan Nan như vậy, sau này sẽ bị đàm tiếu đến mức nào. Nữ nhân dù thân phận có cao quý đến như nào, chỉ cần để lại dù chỉ một vết sẹo, địa vị đều sẽ bị hạ thấp
Hạ Thời Thiên từ lều đi ra
- Nô tỳ đã mặc đồ cho Thái tử phi, các chủ tử có thể vào ạ
Mọi người đi vào, nhìn Nan Nan, một số người cũng bắt đầu bàn tán. Phong Bác Thần nghiêm nghị nhìn xuống, tất cả mới im lặng. Lý Nguyệt Thần cũng rất lo, thế nhưng hiện tại bất tiện, không thể đích thân đến chăm sóc cho Nan Nan. Phong Triệu Nhiên đi vào, hành lễ
- Phụ hoàng, nhi thần đã tra ra kẻ chủ mưu
- Nói đi
Phong Triệu Nhiên liếc xung quanh, Phong Bác Thần thấy vậy bèn nói
- Nói đi,mọi người ở đây đều có thể biết, để trẫm xem xem ai lại có cái lá gan ám sát hoàng thất
- Bẩm phụ hoàng, nhi thần trong lúc điều tra, kịp thời phát hiện một tên khả nghi đang thu dọn kiếm. Người chủ mưu quả thật thâm sâu, dùng kiếm làm bẫy, sau khi chủ thể trúng bẫy thì có người thu dọn kiếm, thụ động tạo ra một hiện trường bị thích khách ám sát, ở một chỗ làm ngư ông đắc lợi không bị chút nghi ngờ. Nhi thần đã tra hỏi người này, thủ phạm là...
Phong Triệu Nhiên nói đến đó rồi ngập ngừng, Phong Bác Thần liền tỏ ra giận dữ
- Còn không mau nói
Phong Triệu Nhiên lập tức quỳ xuống
- Phụ hoàng, người sai khiến chính là Lộ Khiết hoàng muội
Tất cả điều kinh ngạc, người kinh ngạc nhất hiển nhiên là Lộ Khiết
- Ngậm máu phun người !! Làm sao bổn công chúa có thể là thủ phạm, cả cái cung này đều biết, ta với Thái tử phi quan hệ rất tốt !!
Phong Lộ Khiết quay sang nhìn Phong Bác Thần
- Phụ hoànggg
Phong Bác Thần đương nhiên cũng không tin
- Đúng là hoang đường!! Nhiên nhi, con điều tra cái kiểu gì vậy ?!!
Phong Triệu Nhiên sai thuộc hạ đưa người lên, tên đó liền quỳ xuống ,vẻ mặt sợ hãi
- Là..là trưởng công chúa, trưởng công chúa sai tiểu dân làm. Xin đừng giết tiểu dân, tiểu dân cũng chỉ vì tiền thôi. Nếu..nếu Thánh thượng không tin, khi Thái tử phi tỉnh dậy,có thể trực tiếp hỏi y
Phong Bác Thần nhìn hắn giận dữ, cho đến hiện tại cũng chỉ có Nan Nan là người duy nhất có thể chứng minh được sự trong sạch của Lộ Khiết. Mọi người ai cũng kinh ngạc,chỉ riêng Phong Triệu Nghiêm vẻ mặt bất động không mấy ngạc nhiên, có lẽ bởi hắn đã tự đoán trước được khả năng này, chỉ là hắn không hiểu tại sao tên đó lại lấy Nan Nan ra làm lá chắn
- Lượng Cửu, ngươi đã cứu Giang thị, tình hình lúc nó không thể nói đỡ được cho Phong Lộ Khiết sao
- Hồi Thái tử, dựa theo tình hình lúc đó thuộc hạ thấy được, quả thực không thể chứng minh được gì cho công chúa, chỉ là- Lượng Cửu nhìn về phía Thời Thiên - A cô nương là người nhờ thuộc hạ, có vẻ y biết gì đó, chỉ là không hiểu sao từ đó đến giờ không nói gì
Phong Triệu Nghiêm nhìn Thời Thiên, chỉ nhìn qua hình thái của nàng ta, hắn đã biết được Thời Thiên hẳn có liên quan đến việc này, nhưng để sự việc được tổng kết rõ ràng hơn, hắn tạm thời sẽ không động đến nàng ta. Thời Thiên hiện tại chứng kiến mọi chuyện, sự lo lắng càng lúc càng tăng, cái làm nàng ta lo hơn là thể chất của tiểu chủ nhân nàng ta. Mẫu hệ của A Địch Đạt Tư chỉ có thể sinh được một con, mà cũng chỉ có thể sinh được con gái, vậy nên thiên phú cũng theo trên chín phần cho thế hệ sau, rồi dần dần phát triển theo một chất riêng. Thời Thiên dựa vào những hiểu biết Quách Tố Niệm từng truyền đạt, tuy tổn thương về thể chất vẫn có ảnh hưởng, nhưng huyết độc truyền từ đời này sang đời khác mỗi đời một chuyển biến, đến đời của Giang Lăng Y, nếu chỉ là vết thương không ăn sâu, hoàn toàn có thể bị độc tác động mà tăng phục hồi, chỉ là trong lúc phục hồi không được có bất kì chất xúc tác nào vào cơ thể, không được uống nước cũng không được bôi thuốc, cơ thể sẽ theo độ sâu của vết thương mà phục hồi nhanh hay chậm. Theo vết thương của Nan Nan mà Thời Thiên nhìn được, hoàn toàn sẽ không để lại sẹo, chính vì điều này mới đáng lo ngại, nếu bị phát giác ra được, Lãng Khải Dụ chắc chắn sẽ không để Nan Nan yên. Dù là nguy hiểm, nhưng Thời Thiên cũng không nỡ để Nan Nan phải để lại sẹo trên người, chỉ là y nữ này đã biết quá nhiều, chỉ bịt miệng được tạm thời, sau khi y rời khỏi, chắc chắn phải giết.
Sau một hồi giải quyết, đi đi đi lại thì cũng là phải đợi Nan Nan tỉnh lại để lấy lời khai, mọi người cũng không tiện ở lại, lần lượt ra về. Vừa hay trời cũng đã tối, thời gian hai canh giờ cũng đã qua, lúc này hoàn toàn đã có thể bôi thuốc trị thương cho Nan Nan, chỉ là Phong Triệu Nghiêm vẫn đứng đó không đi,Thời Thiên cũng nhận ra sự nghi ngờ của hắn, đứng đó bình tĩnh vẫn trong tư thế cúi đầu chờ hầu hạ
- A Thi, ngươi đi ra ngoài đi, ở đây có ta được rồi
Thời Thiên lo ngại, vì huyết độc trong thân thể của Nan Nan, khi máu chảy ra sẽ là màu đen như mực. Tuy may mắn Lượng Cửu trong lúc cứu người không để ý thấy, thế nhưng nếu bỗng Phong Triệu Nghiêm cởi đồ của Nan Nan ra...
- Thái tử điện hạ, việc chăm sóc Thái tử phi để nô tỳ làm là được..
- Ta nói ngươi không nghe sao
Giọng nói sắc lạnh làm Thời Thiên có chút rùng mình, nàng ta không có cách nào bèn nghe lời. May mà đã qua hai canh giờ, nếu không chẳng may Phong Triệu Nghiêm mà cho Nan Nan uống thuốc hay nước.. Thời Thiên tuy lo lắng nhưng cũng tận dụng thời gian, nàng ta mặc kệ đang có người của Linh Vân các dõi theo, bịt mặt cưỡi ngựa đuổi theo y nữ vừa rồi, không chút ngần ngại giết chết, chỉ là thời gian không kịp, cũng chỉ đành để lại xác mà không dọn
Lượng Cửu ở ngoài canh gác, Phong Triệu Nghiêm ngồi ở cạnh giường,chăm chú nhìn Nan Nan. Hắn lý ra không nên để cô một mình, bình thường không nói, lúc nóng vội thì cứ mặc kệ hậu quả mà làm, đúng là đồ ngốc
- Giang Lăng Y, giá như ngươi hoàn toàn trong sạch,thì ta cũng đã có thể yên tâm giao sự tin tưởng cho ngươi, đáng tiếc..Rốt cuộc ngươi có bí mật gì, đợi ngươi tỉnh lại,ta sẽ đích thân ép ngươi phải nói
Lúc Thời Thiên bưng bát thuốc quay lại, không còn thấy Thái tử và Lượng Cửu nữa. Tuy vậy, Thời Thiên cũng không bớt lo hơn, nàng ta cố gắng quên đi hết mọi chuyện, tập trung chăm sóc cho Nan Nan. Nàng ta đi vào giúp Nan Nan uống thuốc, rồi lại giúp Nan Nan thay băng cuốn, lúc mở băng ra, vết thương trên người Nan Nan quả đã liền lại, máu đã ngừng chảy, chỉ có điều nếu mai lại cử một y nữ khác đến, Thời Thiên thực sự không biết nên làm sao. Nhưng cũng không chỉ vậy..
Thời Thiên may là thể chất khỏe mạnh của sát thủ, nếu không cũng không trụ được đến tận giờ, cô nhìn lên bàn tay bị độc ăn mòn dần.. Lúc mà Lượng Cửu đang cứu Nan Nan, Thời Thiên lúc đó cũng kịp thời giấu Phong Diêu lai đao đi, chỉ là ám khí này chứa độc,chỉ có chủ nhân thể chất huyết độc như Giang Lăng Y mới dùng được, một chút thì không nói, thế nhưng Thời Thiên giữ nó từ lúc ở rừng đến lúc về, độc tính trong ám khi đã ăn sâu vào trong thân thể của Thời Thiên. Cho dù vậy ,cho đến khi Nan Nan khỏe lại, nàng ta vẫn sẽ tuyệt đối giữ trong người, chỉ là nàng ta cũng không biết mình còn sống được bao lâu nữa. Quá nhiều mối lo lẫn lộn làm Thời Thiên vô cùng căng thẳng.
Trời tờ mờ sáng, Nan Nan bắt đầu tỉnh lại, chỉ là cơ thể vẫn rất yếu. Thời Thiên nhìn thấy Nan Nan tỉnh , vừa lo vừa mừng
- Tiểu chủ nhân..người tỉnh rồi..
Nan Nan nhìn Thời Thiên, giọng nói có hơi yếu ớt
- Thức cả đêm sao?
Thời Thiên nhìn chủ nhân mình trước mặt, nghĩ đến tương lai mà Nan Nan sắp đối mặt, thực sự đau xót lo lắng khôn cùng. Chỉ là hoàn cảnh ép buộc, Thời Thời Thiên không thể giấu Nan Nan
- Tiểu chủ nhân..người có thể ngồi dậy không,thế cục đang rất không ổn
Nan Nan nghe xong sững sờ, lập tức dồn lực, hỏi một cách khó nhọc
- Kể..kể hết cho ta nghe