Nam nhân khoác trên mình bộ bào đỏ, tóc thả rênh nhưng vẫn gọn gàng, hắn đang ngồi lầu hai uống trà, khuôn mặt bất cần cao ngạo nhưng vẫn quyến rũ. Nan Nan ngạc nhiên nhìn hắn ta, bỗng tên mặt sẹo bỏ tay cô ra, tên đấy hạ mình trước nam nhân đó, vẻ mặt sợ hãi vô cùng
-Đại gia, đại gia tha mạng, tiểu nhân không biết đây là nữ nhân của đại gia
Người nam nhân vẫn nhấp trà điềm tĩnh, hắn chỉ cười trông như đắc ý, tên mặt sẹo không nói gì nhiều rồi lui đi, Nan Nan ngơ ngác vẫn chưa hiểu tình huống vừa rồi là gì
-Xú nữ nhân, không tính lên đây tạ ơn sao
Nan Nan nhìn hắn, chuyện này cô vốn không cần người giúp đỡ, cũng không cần thiết lên tận đó để cảm ơn, cơ mà tên đạo tặc kiêu căng đó lại cúi mình trước hắn, biết đâu hắn là chủ của một hắc bang lớn thì sao, nếu đúng vậy thì đây là cơ hội tốt
Nan Nan đi lên lầu, người nam nhân sai hạ nhân và bồi bàn lui hết rồi nhìn chằm vào cô, tay chống cằm mỉm cười, thái độ của người này rất lạ
-Ừm..ờ...cảm ơn công tử vừa rồi đã giúp ta
-Chỉ vậy thôi sao
Nan Nan cau mày, đúng là được nước mà làm càn, đây xác định là một tên đểu cáng rồi, thôi dẹp không kết liên minh gì ở đây hết
-Tạ ơn rồi, vậy ngươi muốn gì nữa, vốn chuyện này ta có thể tự giải quyết
-Ồ...đâu liên quan, quan trọng là ta đã cứu người đó thôi, đương nhiên ta có quyền yêu cầu người phải lấy gì báo đáp rồi
-Vừa thôi, ta không phải người tốt gì, ta có thể lấy oán báo ân đấy
-Ồ- Hắn ngồi dậy- Đã không phải người tốt, vậy ta cũng không cần làm người tốt nữa ha
-Hả
Nan Nan lạnh sống lưng, đây rõ ràng không phải dấu hiệu tốt, bất đắc dĩ cô không chạy đi, chỉ dần đưa cơ thể vào thế phòng thủ. Hắn đến sát cô, rõ là có ý đồ, nhưng Nan Nan không hề cảm thấy được một chút sát khí quanh hắn
-Nan Nan ,lâu rồi không gặp
Nan Nan giật mình, da gà nổi hết lên, cô kinh ngạc mãi sau mới thốt nên lời
-Ngươi...ngươi
-Sao hửm
Người này lại biết tên cô? Cô chỉ cho duy nhất Nguyệt Thần và tiểu Kỳ biết, vậy tại sao lại có người biết được ten này của cô, không lẽ...
-Ngươi..cũng đến từ thế kỉ 21?
-Thế kỉ 21??
Hắn tỏ rõ vẻ mặt ngạc nhiên, hình như không phải, vậy rốt cuộc
Hắn nhìn khuôn mặt ngơ ngơ của Nan Nan rồi bật cười, lấy tay ép sát cô vào cột trần
-Cố nhân tái ngộ nhưng lại không nhận, thật khiến tại hạ đau lòng
-Gì...gì mà tái ngộ, ta với ngươi quen biết sao
-Người thực sự không nhớ? Lạ thật, vậy chỉ mỗi ta nhớ sao
Nan Nan càng lúc càng hồ đồ, tên này có nhận nhầm cô với ai không, cô cứ lắc đầu cho qua, hắn cười nói
-Chúng ta đã gặp nhau ở Uyển huyệt lâu đấy
Nan Nan chơm chớp mắt
-A...ngươi...ngươi là tên biến thái phá lâu đòi cướp hoa khôi từ tay ta chứ gì?
Phong Triệu Nhiễm ngạc nhiên nhìn Nan Nan, cười bất lực, hắn sát cô hơn
-Ồ, tên gia hoả đó đã định đem người về làm thiếp sao?
Đù mẹ, cô nhớ ra rồi, tên biến thái đã bắt cô lại rồi bị cô đá cho nhát đầu gối đây mà, vậy mà lại gặp lại ở đây, hắn định trả thù cô sao
-Dẹp đi, ta nói rồi, ta là gái đã có chồng
-Thì sao?
-Ngươi...tên mặt dày
-Ai bảo người chạy làm chi, đem theo con tim ta theo người rồi
Trời mẹ,sẽ thốn thế nào nếu hắn biết được cô mới có 9 tuổi chứ, Nan Nan tính lên gối, nhưng bị bàn tay của Triệu Nhiễm chặn lại
-Chiêu này chỉ dùng được một lần thôi
-Ta là nữ nhân đã không còn trinh nữa, con cũng đã có rồi, ngươi thôi đi được không
-Chỉ cần ta thích người, mấy cái đó ta cũng kệ
Tên lưu manh này, xem ra không dùng lời lẽ nặng thì hắn sẽ không thôi rồi
-Ngươi xem lại bản thân mình đi, suốt ngày tỏ ra sĩ diện cho ai xem, con người hoang dã không cỏ tí sự nghiệp vắt vai nào ngươi lấy tư cách gì mà động vô ta chứ, có giỏi thì đi mà tỉ thí với phu quân ta đi. Cái đồ hoang dã ! Cái đồ không có gia giáo
Mong là hiệu quả, nếu hắn nổi khùng và muốn giết cô, thì chuyện này càng dễ rồi, Phong Triệu Nhiễm mặt không cảm xúc nhìn Nan Nan, nhưng một chút phẫn nộ vẫn không, hay liêm sỉ của hắn vứt hết đi rồi
-Ha..vui đấy- Hắn cười- Người có diễm phúc làm ta hứng thú rồi đấy, thay vì chiếm lấy người, ta thích cái cảm giác được chinh phục hơn
Phong Triệu Nhiễm ghé sát vào tai Nan Nan
-Nhớ lấy, ta là Phong Triệu Nghiễm
Ai thèm nhớ tên ngươi, ta đấy còn chưa giết yêu là gì chinh phục cái quần què gì, tuy đã nói vậy, cơ mà hắn hình như vẫn chưa có ý định thả cô ra
-Tiểu Nan Nan, nhà người ở đâu, ta đưa về
-Khỏi, hơn nữa, Nan Nan chỉ là tên giả của ta thôi
-Vậy nếu người nói tên cho ta biết, ta thả người đi
Nan Nan đương nhiên sẽ không nói, cơ mà cô vẫn giả vờ quy thuận
-Được thôi, tên của ta...
Nhân lúc hắn sơ hở, Nan Nan lấy quyển sách Phong Nghiêm đưa cho rồi đập vào mặt hắn, cô đẩy hắn ra rồi dùng khinh công vụt đi. Hạ nhân của Phong Triệu Nhiễm chạy lên, tính đuổi theo Nan Nan nhưng bị Triệu Nhiễm giơ tay ngăn lại
-Khỏi đi, ta biết nàng ta đến từ đâu rồi
Phong Nhiễm nhìn quyển sách , chất liệu còn thêm con dấu nữa, ha, nàng ta chính xác là người trong cung
Nan Nan sợ bị phát hiện, cứ vậy mà dùng khinh công nhảy từ nóc nhà này sáng nóc nhà khác, trời, sức mạnh của cái đẹp là đây sao, lần sau cô nhất định phải phẫn nam trang khi ra ngoài cung mới được, mà giờ phẫn luôn cũng được. Cô ra cửa hàng, bán đồ mình đang mặc rồi đổi lấy đồ nam nhân, cô còn mượn bút vẽ thêm râu ria nữa, cô lần này đi đường khác, trời cũng sắp muộn, Nan Nan chỉ định tìm mục tiêu mình muốn tiếp cận, rồi có gì để sau làm
Cô đi theo bản đồ, qua nhiều lời từ người dân ở đây, Nan Nan cuối cùng cũng tìm được một bang phái hợp ý mình, bang phái của những đứa con bị bỏ rơi- Bá phách lai
Đến chiều, Nan Nan vội vàng chạy về cung, trời ạ, không khó đâu nhưng phức tạp vãi. Nan Nan bấy giờ mới nhận ra là cuốn sách của Phong Nghiêm đưa mình không còn nữa, nhỡ hắn cấm ra khỏi cung là toi, Nan Nan không về phủ mà trực tiếp đến điện của Lộ Khiết
Lộ Khiết đang làm đầu sức, thấy Vinh Vinh nói Nan Nan đến, bèn vội vàng chạy ra đón
-Cái...cái gì đây, Lăng Y, cô mặc vậy là sao?
-Công chúa, ta trốn...trốn nhờ được chứ
Lộ Khiết bảo Vinh Vinh đưa Nan Nan vào tắm lập tức,lấy tay phẩy phẩy , bẩn quá. Y đưa đồ của mình cho Nan Nan rồi sai Vinh Vinh lấy điểm tâm lên
-Hơ Lăng Y, ngươi càng ngày càng to gan a
-Hì..công chúa ta nợ người lần này a
-Nói cho ngươi nghe, bổn công chúa cho ngươi bám chân, nhưng đừng có mà làm càn, ta cho ngươi đi đời đấy
-Được mà được mà, lần sau không thế nữa
Lộ Khiết bĩu môi, sai Vinh Vinh ra ngoài rồi ghé sát vào cô
-Này, hôm đó ngươi đã đi đâu vậy?
-Hôm đó..?
-Cái hôm mà ngươi sai người nhờ ta nói dối tam ca giúp ngươi ý
À, là cái hôm Nan Nan biết được thân thế của mình, hẳn là lúc đó Thời Thiên đã sắp xếp mọi thứ trước khi đưa cô đi
-Ta về nhà có chút việc riêng thôi
-Ồ
Lộ Khiết cũng không nghi ngờ gì, trong mắt y, Nan Nan giống như một tiểu miêu hoang ngây thơ vậy. Nan Nan không tiện ở lâu, nói với Lộ Khiét
-Công chúa, ta cũng phải về rồi, lúc khác sang bồi tội với người nha
Lộ Khiết bĩu môi, phẩy tay tỏ ý đuổi đi
-Xéo xéo
Nan Nan cười rồi ra về, trên đường cô hỏi đường đến ngự thư phòng, bất chợt gặp Phong Kỳ đằng trước, y đúng chuẩn ánh nắng vàng nhẹ dịu dàng làm người ta yêu mà. Nan Nan vội chỉnh lại đầu óc, y phục rồi chạy ra đằng trước
-Tiểu Kỳ
Phong Triệu Kỳ nhìn về phía cô, dịu dàng cười
-Nan tỷ
-Tiểu Kỳ đệ đi đâu thế?
-À, đệ vừa đi gặp phụ hoàng, bây giờ đang ra về a
-Ồ, đệ biết ngự thư phòng ở đâu chứ, ta đang tìm hoài không ra
-Ủa, tỷ xem ra ít đọc sách lắm ha
-Đâu có đâu có, sách thường sẵn trong cung ta rồi, nên ta cũng ít đi Ngự thư phòng á
-Haha được rồi trêu tỷ vậy thôi, còn sớm, đệ dẫn tỷ đi
Phong Kỳ dẫn Nan Nan đến Ngự thư phòng, cũng may chỉ có mỗi tổng quản ở đó, không có ai khác, thật tiện lợi
-Tiểu Kỳ nè, sao đệ lại nhận ra tỷ vậy
-Lúc đó đệ thấy tỷ rất quen nên cũng đoán được phần nào rồi
-Ò/ Không chịu, không chịu, không thể để tiểu Kỳ coi mình là chị dâu được/ vậy..đệ thấy ta dễ thương chứ
Nan Nan nghiêng đầu làm mặt mèo , Phong Kỳ nhìn Nan Nan, không nhịn được phụt cười
-Gì nào gì nào
-Ha ha Nan tỷ đúng là biết chọc cười người khác
Thấy mục đích của mình thất bại, Nan Nan ngưong ngượng nhưng vẫn cười theo Phong Kỳ, bỗng có tiếng bước chân theo tiếng vạt áo đến gần hai người
-Tìm được rồi
Nụ cười dịu dàng và thân thiện của Phong Kỳ vụt tắt, Nan Nan ngạc nhiên nhìn y, rồi quay lại nhìn. Cô ngạc nhiên không thốt nên lời, hắn , Phong Triệu Nhiễm, sao lại ở đây?
Phong Nhiễm nhìn Phong Kỳ, rồi lại nhìn Nan Nan, cô cứ đúng đơ ra vậy không biết phải làm gì, Phong Triệu Kỳ kéo cô ra sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm Phong Triệu Nhiễm đầy cảnh cáo, eo, nam tính quá đi mất
-Nhị ca lại đến Ngự thư phòng, lạ đấy
Nhị ca?? What??? Hắn là nhị hoàng tử??? Mà chờ đã, Phong Triệu Nhiễm...”Phong Triệu” , trời má đáng lẽ cô nên nhận ra ngay từ đầu mới đúng, tròi ạ ngốc quá ngốc quá đi, cô còn sử dụng luôn cả khinh công trước mắt hắn nữa, toi rồi, toi thật rồi. Tốt nhất bây giờ cứ trốn sau Tiểu Kỳ đã, có gì tính sau
-Ngũ đệ, ta đến tìm người quen , không được sao?
-Nhị ca, đây là tam tẩu
Chờ đã, họ đang nói đến cái gì vậy, tại sao lại có sự thù địch hiện rõ ra như vậy, Phong Triệu Nhiễm này rốt cuộc là người thế nào. Phong Triệu Nhiễm nghe Phong Kỳ nói xong, hắn im lặng một lát, tưởng chừng như đã bỏ ý định rồi, nhưng không
-Ồ ra là tam tẩu, ta cũng muốn chào hỏi chứ sao?
Trời đất, ý đồ hiện rõ trước mắt, Phong Kỳ đương nhiên sẽ không đồng ý, y quay lại nói với Nan Nan
-Tam tẩu, chúng ta đi
Nan Nan gật đầu, nhưng Phong Triệu Nhiễm cười, thân chắn hết lối, vì ở đầy toàn kệ sách để lại từ thời tiên hoàng, không thể tùy tiện làm đổ, lối đi lại hẹp, Phong Kỳ tức giận, lại gần Phong Nhiễm
-Nhị ca, đây Thái tử phi, là Hoàng hậu tương lai
-Là Thái tử phi, đâu có nghĩa sẽ là Hoàng hậu tương lai
Càng ngày càng không ổn, tên Phong Nhiễm này rõ ràng rất ngông cuồng, không lẽ nhà mẹ của hắn cao quý lắm sao?? Phong Triệu Kỳ càng không thể ra tay với hắn được
-Ồ, nhị đệ có chuyện gì muốn nói với Thái tử phi
Phong Triệu Nghiêm đứng ngay sau, lần này nhìn thấy hắn, Nan Nan trong lòng vui mừng khôn siết, chưa bao giờ cô lại thấy gặp hắn mà nhẹ nhàng như vậy. Phong Triệu Nhiễm nhìn hắn, thái độ đổi một cách nhanh chóng, y quay lại, cười vừa thật vừa giả
-Lần đầu gặp tam tẩu, có chút tò mò
-Nan tỷ, qua đó với tam ca mau lên- Phong Kỳ nói nhỏ
Nan Nan cười chào y, chạy đến chỗ Phong Nghiêm , hắn không nói gì, lướt nhìn Phong Triệu Nhiễm rồi nắm lấy tay Nan Nan đi khỏi