Dạo gần đây, Dung Duyệt luôn cảm thấy có một ánh mắt kỳ quái dán chặt lên người mình. Mới đầu hắn tưởng mình nghi thần nghi quỷ, thế nhưng sau khi nghĩ lại, xác suất nhầm lẫn của hắn thật sự quá nhỏ.
Nếu người bình thường gặp phải tình huống bị theo dõi, có thể sẽ rơi vào trạng thái hoang mang, sợ hãi. Nhưng hắn là Dung Duyệt lòng dạ đen tối, e rằng trong lĩnh vực này không ai có thể đấu lại hắn. Dung Duyệt đi xuống tầng một đài truyền hình mua một ly trà sữa rồi xách thẳng tới phòng bảo vệ.
Bảo vệ phụ trách giữ cửa lần đầu tiên nhìn thấy biên tập viên của đài truyền hình tức khắc thất thần trước vẻ đẹp lóa mắt của hắn.
“Đại ca, tôi có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Đại ca bảo an cảm thấy đối phương nói chuyện hay như đang hát.
Dung Duyệt mỉm cười: “Tôi cảm thấy dạo này có một nhân vật khả nghi đang theo dõi mình nên muốn xem video giám sát một chút.”
Bảo vệ nghe hắn nói vậy thì cực kỳ hoảng sợ: “Cậu chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra ngay!”
Dung Duyệt kéo ghế ngồi bên cạnh gã, u ám nhìn chằm chằm video.
Một lát sau, Dung Duyệt in được một tờ giấy, sải chân đến phòng làm việc của giám đốc đài truyền hình. Tay chân hắn thon dài, bước đi như gió, không ít người lướt qua đều chú ý đến hắn.
Lúc giám đốc thấy Dung Duyệt tiến vào, theo thói quen cảm thán trước sự xuất chúng người này. Dung Duyệt đóng cửa lại, sau đó vỗ mạnh tờ giấy trên tay lên mặt bàn. “Giám đốc, đây là người quen của anh sao?”
Giám đốc nhìn qua, trong giấy là ông ta và một cô gái đang nói cười.
“Đúng vậy.” Giám đốc trả lời.
Dung Duyệt nói: “Gần đây cô gái này luôn lén lút theo dõi em trong đài truyền hình. Giám đốc, em có thể nhờ anh giải quyết chuyện này được không?” Dung Duyệt tỏ vẻ bối rối.
Giám đốc cực kỳ kinh ngạc, ông ta cầm tờ giấy lên, nhìn gương mặt tươi cười của cô gái. “Chết thật!”
“Nhờ anh.” Dung Duyệt hơi cúi đầu.
“Được, anh sẽ xử lý chuyện này.” Giám đốc đành phải gật đầu.
Có được sự bảo đảm của ông ta, Dung Duyệt thong thả rời đi.
Ra khỏi văn phòng không bao lâu, Dung Duyệt nhận được tin nhắn của Thẩm Miên báo tối nay anh phải tăng ca, không thể ăn cơm với hắn. Dung Duyệt trả lời đã hiểu.
Buổi tối, Dung Duyệt tắm xong, nhìn đồng hồ chỉ đến mười giờ, cửa phòng mới được ai đó xoay mở. Dung Duyệt chưa kịp quay đầu lại, Thẩm Miên đã nhào vào lòng hắn trước.
“Sao vậy?” Dung Duyệt xoa đầu anh.
“Viện nghiên cứu đang gấp rút nộp báo cáo nên anh phải tăng ca chừng nửa tháng, thậm chí ngày mai phải chuyển qua viện ở.” Thẩm Miên ai oán nói.
Dung Duyệt xoa đầu anh, hắn vốn định an ủi Thẩm Miên, nhưng ngoài miệng lại phun ra cảm nhận chân thực lúc này trước. “Tóc anh giờ khô quá, sờ như Twinkle vậy.”
Thẩm Miên ỉu xìu đập ghế sô pha.
Đến khi anh tắm xong, Dung Duyệt đã nằm trên giường ngủ thiếp đi. Thẩm Miên dùng khăn bông lau tóc, nhìn Dung Duyệt hít thở đều đặn. Anh cúi đầu, thả một nụ hôn lên môi người yêu. “Nếu tôi có thể ngăn một trái tim tan vỡ, tôi sẽ sống đời này chẳng hoài công.” Anh nhớ tới câu thơ Dung Duyệt đọc hôm đó, nhịn không được nhắc lại lời hắn, rồi tiếp tục hôn lên tai đối phương.
Lợi dụng Dung Duyệt đang ngủ, Thẩm Miên quang minh chính đại ngồi bên cạnh giường, ngắm khuôn mặt lúc ngủ của người yêu.
Dung Duyệt không biết chuyện này, đến khi hắn tỉnh lại, trong căn hộ đã không còn bóng dáng của Thẩm Miên.
Một tuần sau đó, Thẩm Miên đều làm việc ở viện nghiên cứu, thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho Dung Duyệt, nhưng tin nhắn trả lời khi thì nhiệt tình, khi lại rất qua loa, dường như thật sự rất bận rộn. Dung Duyệt suy nghĩ linh tinh, hắn gọi điện cho “tấm chiếu rách” Chu Ngạn Hiến: “Anh nói, liệu Thẩm Miên có nuôi chó ở viện nghiên cứu không nhỉ?”
Chu Ngạn Hiến: “… Em nghĩ nhiều quá rồi.”
Dung Duyệt: “Nếu tôi không nghĩ nhiều thì anh thấy thế nào?”
Chu Ngạn Hiến: “Anh còn có thể thế nào? Kẻ điên.”
Quân sư quạt mo Chu Ngạn Hiến cho kiến nghị, giúp Dung Duyệt mua hộp bánh nghe nói đang nổi tiếng nhất hiện nay, không xếp hàng nửa ngày còn lâu mới mua được, sau đó đưa đến cổng viện nghiên cứu của Thẩm Miên.
Dung Duyệt vươn tay nhận bánh, Chu Ngạn Hiến không nỡ buông tay. “Anh đây phải vứt bỏ cả tôn nghiêm, năn nỉ thằng bạn mãi mới lấy được hộp bánh này.”
“Tôi biết mà, tôi nhất định sẽ tận dụng nó.” Dung Duyệt mỉm cười, gật đầu, thái độ rất chi là qua quýt.
Chu Ngạn Hiến lòng đau như cắt. “Làm bạn mà như em anh cảm thấy thật thất bại.”
Dung Duyệt kéo túi bánh qua rồi cúi xuống nhìn Chu Ngạn Hiến, khí thế bức người. “Tôi giúp anh ngủ với Lâm Trí Viễn đúng không nhỉ?”
Chu Ngạn Hiến muốn mắng hắn: “Biết anh với chú ta giờ xấu hổ thế nào không?”
“Không biết.” Hắn không có hứng thú.
Chu Ngạn Hiến quát tháo rời đi.
Dung Duyệt chỉnh lại quần áo, dáng vẻ đường hoàng bước vào viện nghiên cứu.
Hắn không quen đường nên đi nhầm tận mấy phòng lận. Cho đến khi có người trong viện nghiên cứu chủ động dẫn hắn đi tìm Thẩm Miên. Dưới sự dẫn đường của anh ta, Dung Duyệt nhanh chóng đến một phòng nghiên cứu, hắn ngó đầu vào, trong phòng có năm nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng, mặt mũi tiều tụy.
“Không được rồi, tôi ói mất thôi.” Cô gái duy nhất nằm sấp trên mặt bàn, hồn vía lên mây. “Còn tính lại lần nữa tôi ói thật cho các cậu xem, tôi muốn xin nghỉ.”
Theo tầm mắt của Dung Duyệt, Thẩm Miên đứng ở chính giữa, quay lưng về phía hắn.
“Bây giờ chúng ta nghỉ cũng được thôi, nhưng cô chắc đêm nay mình có thể xuất hết dữ liệu xuống được chứ?” Giọng nói của anh lạnh như băng, vô cùng xa cách.
Lý Hạnh giơ nắm đấm về phía anh.
Dung Duyệt bước lên một bước, chính thức xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngoại hình lóa mắt của hắn tạo thành sự đối lập cực mạnh với phòng nghiên cứu u ám nặng nề.
Lý Hạnh là người đầu tiên nhìn thấy hắn, hơn nữa đoán chừng còn không thể lập tức tiếp thu việc có một người như vậy đột nhập vào vùng đất của đám quái thai bọn họ. Cô chỉ tay về phía Dung Duyệt, nhất thời không nói nên lời.
Đương nhiên Thẩm Miên cũng nhận ra sự bất thường của Lý Hạnh, anh nhíu mày quay đầu lại.
Dung Duyệt híp mắt, cười rạng rỡ.
“Sao em lại ở đây?” Thẩm Miên giật mình.
Dung Duyệt giơ túi đồ trong tay: “Em nghe nói bánh của tiệm này rất khó mua nên muốn chia sẻ với anh.”
“Bánh ngọt Trăn Phẩm!” Mắt Lý Hạnh sáng lên.
“Nhưng hình như mọi người không có thời gian nghỉ ngơi.” Dung Duyệt cười khổ.
Thẩm Miên quay đầu nhìn đồng bọn đang sống dở chết dở, anh thở dài: “Nghỉ một lúc đi!”
Dung Duyệt mỉm cười tiến lên, đưa túi bánh trong tay cho bọn họ.
Lúc Lý Hạnh nhận lấy, không nhịn được lắm miệng hỏi: “Em là gì của thầy Thẩm thế? Lần đầu tiên chúng tôi gặp đó.”
Dung Duyệt ôm ý định bắt chó, nở nụ cười điên đảo chúng sinh: “Anh ấy còn dẫn ai tới đây ạ?”
Lý Hạnh đáp: “Cậu ta toàn dẫn tới mấy lão già có thành tựu trong lĩnh vực vật lý lý thuyết, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người trẻ tuổi như vậy đến tìm thầy.” Dù cô không nói rõ, nhưng vẻ mặt nghi ngờ, cực kỳ muốn hỏi Dung Duyệt rốt cuộc là ai.
Dung Duyệt rút điện thoại di động, mở luận văn của mình. “Trước đây em cũng học vật lý lý thuyết, may mắn được thầy Thẩm hướng dẫn.”
“Ồ.” Lý Hạnh đương nhiên cũng biết Thẩm Miên từng làm giảng viên. “Trước đây? Vậy bây giờ em đang làm gì?”
Dung Duyệt nhoẻn cười. “Streamer.”
Lý Hạnh nghe xong, ngay lập tức nghĩ đến các streamer nổi tiếng trên mạng, vì thế cô lập tức nghẹn họng trước nụ cười vô cùng đơn thuần của đối phương.
Thẩm Miên thực sự không chịu nổi cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ. “Em qua đây cho anh.” Anh kéo cánh tay Dung Duyệt, đi ra ngoài.
Dung Duyệt vẫy tay với bốn người còn lại.
Mấy con mọt sách ngơ ngác nhìn nhau. “Học vật lý lý thuyết… Sau đó đi làm streamer?”
“Chẳng nhẽ cậu ấy livestream giải đề hả?”
Lý Hạnh cảm thấy mạch não của đồng nghiệp mình hơi quái đản.
Dung Duyệt bị Thẩm Miên lôi kéo, lảo đảo đi ra ngoài. Nhưng nội tâm của hắn không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, đương nhiên hắn đoán được Lý Hạnh nghĩ tới điều gì nên vẻ mặt mới trở nên khó tả như vậy. “Nam streamer gợi cảm sexting trên mạng, nếu đồng nghiệp của anh có nhu cầu, xin mời add Wechat của em.” Dung Duyệt mỉm cười.
“Phụt.” Thẩm Miên bật cười. “Em xem mấy thứ linh tinh đó ở đâu vậy hả?”
Vì viện nghiên cứu đất rộng người thưa, ở đây Thẩm Miên có phòng làm việc riêng, anh dẫn Dung Duyệt vào trong.
“Anh không ăn bánh hả?” Dung Duyệt hỏi: “Để mua được phải xếp hàng cả buổi chiều đó.”
Thẩm Miên đè Dung Duyệt lên cửa, một tay chống lên ván cửa gỗ, hỏi: “Thằng nhóc lừa đảo, em đích thân xếp hàng mua hả?”
Dung Duyệt lắc đầu cười. Hắn không có hứng làm vậy.
Thẩm Miên nhéo má hắn. “Sao em lại chạy tới đây?”
“Em chạy tới đây vẫn coi như bình thường, nhưng tự nhiên anh kéo em rời đi, hành vi đó mới không bình thường.”
Thẩm Miên chậc lưỡi, buông hắn ra, rồi ngồi xuống ghế sô pha. “Em yên tâm, bọn họ hận không thể đuổi anh đi. Nếu mấy người đó dám hỏi này hỏi nọ anh lập tức giao thêm việc, đảm bảo bọn họ không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.”
“Làm sao? Anh không dám cho người khác biết đến sự tồn tại của em hả?” Dung Duyệt tới gần Thẩm Miên, bất mãn nói: “Em với anh yêu nhau là chuyện anh không thể cho người khác biết sao?”
Thẩm Miên nhìn đối phương, chột dạ cười. “Nào có, anh chỉ hận không thể nói cho cả thế giới em là bạn trai của anh.” Thẩm Miên hoàn toàn không sợ người khác biết chuyện anh và Dung Duyệt ở bên nhau, nhưng khi đối mặt với chất vấn của Dung Duyệt, không hiểu sao anh luôn cảm thấy sợ sệt.
“Hừ.” Dung Duyệt cười lạnh.
“Nên là… em tới đây làm gì?” Thẩm Miên đưa đề tài quay về quỹ đạo.
Dung Duyệt đột nhiên vươn tay, túm lấy cổ áo anh.
Thẩm Miên kinh ngạc mở to mắt.
Dung Duyệt sáp lại gần, ngửi áo anh. “Em thấy anh đã lâu không về nhà, không biết anh có đang nuôi chó ở viện nghiên cứu hay không?”
“Chó là sao? Anh không nuôi thú cưng.” Thẩm Miên không phản ứng kịp.
“Anh thật thà thật đấy.” Dung Duyệt cười khanh khách.
Lúc này Thẩm Miên mới phản ứng kịp.
“Xem ra không có.” Dung Duyệt đã có câu trả lời.
Vì phải làm việc không quản ngày đêm, sắc mặt Thẩm Miên tiều tụy hơn trước rất nhiều, thậm chí râu dưới cằm cũng không cạo sạch. Dung Duyệt nhìn trạng thái phòng làm việc của bọn họ, xác định đám người này chẳng những không có thời gian nuôi chó, ngay cả thời gian rảnh rỗi để ăn bánh cũng không có.
“Bảo bối Tiểu Duyệt.” Giọng Thẩm Miên không khỏi trở nên nghiêm túc.
“Hửm?” Dung Duyệt vẫn đang ngửi áo anh.
“Tuy không nên nói thế này, nhưng khả năng em nuôi chó ở bên ngoài nhất định cao hơn anh.”
“Sao có thể.” Dung Duyệt không thừa nhận.
“Em không soi gương, không biết ngoại hình mình thế nào hả?” Thẩm Miên nhướng mày.
“Nhưng anh Thẩm à, không phải anh có tiền, có thân hình, còn đẹp trai sao?”
Thẩm Miên ngạc nhiên: “Thì ra trong lòng em, điều kiện của anh cũng không tồi.”
Dung Duyệt trêu đùa: “Tâm thái hiện tại của em như câu được rùa vàng, rất sợ rùa chạy mất.”
Thẩm Miên hơi bực bội: “Con rùa chạy rất chậm, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu em chỉ cần đá một cước là có thể khiến anh bay trở về.”
Dung Duyệt nghe vậy, thực sự giơ chân đá vào bắp đùi anh.
Thẩm Miên tức khắc lăn về phía hắn.
Dung Duyệt cảm thấy anh như vậy sớm muộn cũng chiều hư hắn. “Lâu lắm rồi em không được gặp anh.” Dung Duyệt sờ hàm râu của anh. “Nhìn anh vất vả thế này, đừng nói trộm chó, ngay cả thời gian trộm ăn kem cũng không có!”
Thẩm Miên dựa vào người hắn. “Anh không muốn trộm chó, cũng không muốn trộm kem, anh chỉ muốn trộm em.”
Dung Duyệt luồn tay vào trong áo blouse của anh. “Em rất muốn làm thử vào lúc anh đang mặc như thế này.”
Thẩm Miên buồn cười: “Kẻ lừa đảo.” Nếu anh không chủ động, hắn căn bản không hề có suy nghĩ quá trớn với anh.
Dung Duyệt nâng cằm Thẩm Miên, liếm một cái. “Em lừa anh chỗ nào?”
Thẩm Miên lười giải thích, cứ thế rúc vào lòng hắn.
“Ngoan ngoan.” Dung Duyệt ôm Thẩm Miên, vuốt tóc anh. “Tóc của anh thật sự rất giống lông Twinkle.”
Thẩm Miên nghe vậy đẩy tay hắn ra. “Không cho em sờ nữa.”
Không sờ tóc, Dung Duyệt trực tiếp sờ nơi không thể miêu tả.
Thẩm Miên: “…”
Dung Duyệt nhướng mày, hắn còn tưởng Thẩm Miên sẽ đẩy hắn ra.
Thẩm Miên cựa quậy, muốn dựa vào hắn gần hơn chút.
Chuyến thăm hỏi người nhà đến đây thì kết thúc, Thẩm Miên tiễn Dung Duyệt ra ngoài, nhìn hắn rời đi, lúc này mới nhớ ra đã quên mất không bàn với Dung Duyệt về việc mẹ anh muốn gặp hắn. Nhưng Thẩm Miên không biết nên nói thế nào, vì anh không biết thái độ của mẹ. Nếu đến cả mẹ cũng phản đối, anh sợ mình không cách nào ứng phó.
Sau khi tạm biệt Thẩm Miên, Dung Duyệt về thẳng nhà. Một cô gái đang đứng trước phòng bảo vệ của khu chung cư. Hắn nhận ra cô ta chính là thiếu nữ xuất hiện trong camera giám sát, hơn nữa còn tìm kiếm tin tức của hắn.
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Dung Duyệt cảm thấy hiếu kỳ, dạo này nhiều kẻ bám đuôi như vậy à? Ừm, bao gồm chính hắn.
Thiếu nữ trông thấy Dung Duyệt lập tức cúi rạp người. “Giám đốc đã nói chuyện với tôi, tôi tới đây để xin lỗi, tôi không cố ý làm anh sợ.”
“Đừng bám theo tôi nữa là được.” Dung Duyệt nói.
Thiếu nữ lập tức kéo tay hắn: “Không phải tôi muốn gặp anh mà là…”
Cô chưa kịp nói hết câu thì một người nấp sau lưng cô xuất hiện trước mặt Dung Duyệt.