Lúc Thẩm Miên đi chợ, anh vô tình trông thấy Dung Duyệt.
Dung Duyệt đứng trước hàng rau, hắn không dùng tay chọn đồ mà chỉ quét bằng mắt. Không gian trong chợ tối hơn hẳn bên ngoài, người đến người đi ồn ào hỗn loạn, nhưng Dung Duyệt chỉ cần đứng đó đã biến một góc thế tục thành một bức tranh phong cảnh.
“Cho tôi cái này.” Dung Duyệt giơ ngón tay mảnh khảnh.
Chủ sạp hàng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cân cho hắn, lấy tiền xong thì đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Thẩm Miên bám theo sau Dung Duyệt, cố ý đụng vào hắn.
Dung Duyệt vừa bị anh đụng, thân thể liền lảo đà lảo đảo ngả sang phía bên kia.
Thẩm Miên bắt lấy cánh tay Dung Duyệt, kéo hắn lại.
Lúc này Dung Duyệt mới nhìn thấy người bên cạnh. “Thẩm Miên, anh nhàm chán thật đấy.”
Thẩm Miên cũng thấy mình quả thật rất nhàm chán. “Sao em lại đi mua rau?”
Dung Duyệt cảm thấy anh rất kỳ cục. “Ngày nào em cũng đi mua thức ăn mà.”
“Vậy sao?” Thẩm Miên vẫn cảm thấy mới lạ.
“Hôm nay nhà em ăn lẩu.” Dung Duyệt báo cáo với anh.
“Anh cũng muốn ăn lẩu.” Thẩm Miên oán giận.
“Vậy anh có thể qua nhà em.”
Thẩm Miên: “…” Từ khi bọn họ come out với Dung Hoài, mỗi lần gặp Dung Hoài anh đều lơ đãng nhìn đi chỗ khác. Dung Hoài hiển nhiên cũng không biết nên đối mặt với cậu thanh niên bắt cóc con trai yêu dấu của mình như thế nào. Hai người họ chỉ thiếu điều dán hai chữ “Lúng túng” lên trên mặt.
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, dần dần đã ra tới đường cái.
Dung Duyệt vừa đến chỗ không người, lập tức liếc nhìn Thẩm Miên. Hắn lặng lẽ rút tay ra khỏi túi, từ trong gió rét luồn vào túi áo Thẩm Miên, cùng năm ngón tay của anh đan vào nhau.
Thẩm Miên nhìn thẳng về phía trước, trái tim đập thình thịch liên hồi.
Đi được mấy bước, Thẩm Miên rốt cuộc không nhịn được quay đầu nhìn Dung Duyệt.
Dung Duyệt phát hiện ra anh đang nhìn mình, hắn hỏi lại: “Tối nay anh muốn qua nhà em ăn lẩu không?”
Thẩm Miên gật đầu.
Dung Duyệt bật cười thỏa mãn.
Thẩm Miên chăm chú nhìn nụ cười của Dung Duyệt, càng nắm tay hắn chặt hơn.
Dung Duyệt nhớ ra một việc. “Vậy hai người ở nhà anh thì sao?”
“Diệp Kình tự biết cách xử lý, cậu ta quen thuộc trấn Lung Cảnh hơn anh.”
“Còn Dương Phụng?” Hắn hỏi đầy thâm ý.
Thẩm Miên thở dài. “Ba Dương Phụng là nhân vật đứng đầu ngành công nghiệp nhẹ ở Lung Thành, mấy năm gần đây ba anh hợp tác rất mật thiết với ông ta. Vốn dĩ lúc cậu ta tới anh chỉ muốn đuổi đi luôn, nhưng ba Dương Phụng hình như không biết cậu ta làm chuyện gì ở trường, còn gọi điện qua, bảo anh phải chiếu cố cậu ta thật tốt.” Lúc Thẩm Miên nhận được điện thoại, nhất định bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Nhưng doanh nhân nào đó nổi tiếng chiều con trai, anh không giúp được gì cho sự nghiệp của ba mình thì thôi, cũng không thể gây trở ngại được!
Dung Duyệt chưa bao giờ quanh co lòng vòng, hắn hỏi thẳng: “Nếu cậu ta còn nổi ý đồ với anh thì làm sao bây giờ?”
“Anh đã nói với Diệp Kình, bây giờ ngoại trừ lúc đi ngủ Diệp Kình đều trông chừng cậu ta.”
Hình như mấy năm trước Diệp Kình bắt đầu tập boxing thì phải. Thẩm Miên cảm thấy một quyền đấm chết Dương Phụng hẳn không có vấn đề.
“Dương Phụng lấy lý do đi thưởng thức phong cảnh Lung Thành với ba cậu ta nên sẽ không làm phiền anh lâu.”
Dung Duyệt thở dài: “Không bằng anh cứ vứt nhà lại cho bọn họ, qua đây ở với em một thời gian ngắn là được.”
Thẩm Miên nghe thấy đề nghị của hắn, đầu tiên hít một ngụm khí lạnh rồi lập tức thở ra.
“Thế nào?” Dung Duyệt hỏi.
“Em… Nhà em đâu có thừa phòng.”
“Chúng ta có thể ngủ chung giường giống như hồi ở Lung Thành.” Dung Duyệt không để tâm.
Thực ra Thẩm Miên không lo lắng vấn đề này. “Anh dám cam đoan ba em nhất định sẽ chặt chân anh.” Tuy Dung Hoài thoạt nhìn rất ốm yếu, hơn nữa tính cách cũng điềm đạm, nhưng cũng không hẳn không có khả năng đó.
Dung Duyệt lắc đầu: “Ông ấy không dám.”
Vì Dung Duyệt đã bảo đảm, buổi tối Thẩm Miên liền chạy sang nhà bên cạnh cùng gia đình Dung Duyệt ăn lẩu. Dung Hoài không cách nào che đậy được vẻ mặt của mình, lúc hắn thấy Thẩm Miên chạy tới, cả người đều hóa đá. Dung Duyệt ở phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa liền gọi. “Anh vào rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Thẩm Miên khép na khép nép chào hỏi Dung Hoài rồi cọ tay cọ chân chạy vào phòng bếp. Nước ấm chảy ra từ vòi nước, Thẩm Miên nhúng tay vào trong dòng nước, thoải mái thở dài một hơi. Dung Duyệt đưa tay ra, chà xát tay Thẩm Miên giống như giúp trẻ con rửa tay.
Thẩm Miên nhìn ngón tay Dung Duyệt trượt vào trong kẽ tay mình, anh chỉ cảm thấy quá gợi tình.
Dung Duyệt chẳng mảy may nhận ra, hắn rút khăn lau khô tay Thẩm Miên rồi ra ngoài trước.
Bếp từ đang chạy, nước đang sôi trào, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Ba người trầm mặc đối diện nhau.
“Đúng rồi.” Dung Duyệt nhớ ra một việc.
“Chuyện gì?” Thẩm Miên và Dung Hoài trăm miệng một lời, sau khi đồng thanh trả lời lại lúng túng cúi thấp đầu.
Dung Duyệt nhìn nửa đĩa thịt đang lăn mình trong nồi, hình như đã chín. “Thẩm Miên muốn qua nhà mình ở mấy ngày.”
Dung Hoài vốn định giữ im lặng, thế nhưng hắn phát hiện mình không nhịn được. “Nhà Thẩm Miên ở ngay bên cạnh mà.”
“Nhà Thẩm Miên đang có người ở nhờ, nên anh ấy muốn qua nhà mình.” Dung Duyệt giải thích.
Nhà Thẩm Miên rất rộng, có thể chứa được rất nhiều người. Nếu Thẩm Miên đã không có chỗ ở vậy rốt cuộc nhà anh có tận bao nhiêu khách cơ chứ?
“Được.” Dung Hoài chỉ có thể đồng ý. “Khi nào thì bắt đầu để ba dọn dẹp nhà kho?”
“Không cần đâu ạ, anh ấy ngủ cùng con.” Ngữ khí của Dung Duyệt thản nhiên, sau đó gắp một miếng thịt gà cho Dung Hoài.
Dung Hoài nhấc đũa, chiếc đũa bằng gỗ trong tay hắn run đến mức làm thế nào cũng không gắp nổi.
Dung Duyệt chọn một miếng thịt gà trắng muốt khác đặt vào bát Thẩm Miên. Thẩm Miên vừa ăn vừa nhìn Dung Hoài đáng thương phía đối diện, cảm thấy mình như kẻ xấu tội ác tày trời.
Cả bữa lẩu hai người đều cảm thấy bứt rứt trong lòng, nhưng Dung Duyệt không có vị giác lại vui vui vẻ vẻ bắt đầu lượt nhúng rau thứ ba của mình.
Tối hôm nay Thẩm Miên sẽ ở lại luôn, Dung Hoài suy nghĩ một lúc, sau đó tiếp tục đề nghị. “Ba cảm thấy ba có thể nhường lại phòng của ba cho Thẩm Miên, ba ngủ sô pha là được rồi.”
Dung Duyệt lắc đầu, dáng vẻ cực kỳ thương xót cho người trung niên. “Hai năm nay thắt lưng của ba không được khỏe, đừng ngủ sô pha.”
Dung Hoài thấy mình không khuyên được Dung Duyệt, quyết định hướng bàn tay về phía Thẩm Miên. Dung Hoài nhân lúc Dung Duyệt tắm xong trở về phòng, chặn đường Thẩm Miên vừa mới đi ra khỏi phòng tắm. “Tuy chú không phản đối chuyện hai đứa ở bên nhau.”
Thẩm Miên chân thành nói: “Con cảm ơn chú.”
Dung Hoài gật đầu: “Nhưng không có nghĩa là chú bằng lòng, bây giờ hai đứa đã ngủ chung với nhau không phải quá nhanh sao?”
Thẩm Miên hiểu ý Dung Hoài: “Con thực sự chỉ ngủ nhờ, không làm chuyện gì khác.”
“Con có thể bảo đảm chứ?” Dung Hoài nói hết những gì đang kìm nén trong lòng.
Thẩm Miên gật đầu lia lịa.
Vẻ mặt Dung Hoài rất nghiêm túc nên trông có vẻ khá đáng thương. “Con không được gạt chú.”
Thẩm Miên tiếp tục gật đầu lia lịa.
Trong lúc bọn họ đang giằng co, Dung Duyệt mở cửa phòng, ngó đầu ra xem bọn họ. “Trễ thế này hai người còn chưa ngủ?”
Dung Hoài nhìn Thẩm Miên xoay người vào phòng Dung Duyệt, cánh cửa lập tức đóng lại.
Hắn cảm thấy tối nay mình sẽ mất ngủ.
Sau khi đóng cửa, Thẩm Miên không nhịn được cười phì một tiếng. Bởi vì anh cảm thấy đúng là buồn cười quá đi mất, bất tri bất giác đã ôm bụng, cười đến gập cả người.
Dung Duyệt thấy dáng vẻ đó của anh, khóe môi cong lên, ngồi xổm xuống hỏi anh: “Có gì buồn cười sao?”
“Em đó, đáng lý không nên mời anh qua làm ba em lo lắng gần chết.” Thẩm Miên vừa nghĩ tới vẻ mặt xoắn xuýt muốn nói lại thôi của Dung Hoài lại muốn cười. Một lúc sau, anh đã đau bụng đến mức lăn lên giường.
Dung Duyệt lê dép bông, chậm rãi đi đến bên mép giường.
“Ngủ đi.” Dung Duyệt đề nghị.
Thẩm Miên đã cười đủ, anh lau nước mắt, gật đầu.
Hai người cùng nhau nằm trên giường, đắp cùng một tấm chăn.
Dung Duyệt nhìn lên không, chớp mắt một cái. “Đêm nay anh lại tập kích em đúng không?”
“Ở nhà em thì không.” Thẩm Miên nhắm mắt. “Đề phòng ba em thực sự đánh gãy chân anh.”
Dung Duyệt lẩm bẩm. “Anh gãy chân thì em nuôi anh.”
Thẩm Miên không tưởng tượng nổi cảnh bản thân ngồi trên xe lăn được Dung Duyệt bé nhỏ nhà mình nuôi dưỡng, chăm sóc. “Không được.”
Mắt Dung Duyệt cong thành hình trăng non. “Ngủ ngon.”
Giường của Dung Duyệt nhỏ hơn giường nhà anh, hơn nữa trên giường hắn chỉ có một cái chăn. Thẩm Miên nằm, không ngủ được. Anh thỉnh thoảng nghiêng người là có thể dán vào Dung Duyệt, cảm nhận được hơi ấm trên người hắn. Rõ ràng Dung Duyệt đã chìm vào giấc ngủ, nhịp thở đều đặn, không rên một tiếng.
Thẩm Miên nhớ lại chuyện tồi tệ mình đã làm khi anh lần đầu bước vào căn phòng này.
Thẩm Miên cứ thế mở mắt, nhìn Dung Duyệt chằm chằm. Dung Duyệt chẳng bao giờ kéo kín rèm mỗi khi đi ngủ, nên anh có thể đón lấy chút ánh sáng le lói từ bên ngoài để ngắm nhìn khuôn mặt đối phương trong căn phòng tràn ngập bóng tối. Anh cẩn thận vươn tay, chạm lên gương mặt Dung Duyệt. Từ lâu Thẩm Miên đã biết xúc cảm trên da Dung Duyệt tốt thế nào.
“Em yêu anh thật ư? Không giống anh trai, mà giống như người yêu?” Thẩm Miên lẩm bẩm, ngón tay vuốt ve bờ môi đối phương. Anh thấy Dung Duyệt không có dấu hiệu tỉnh lại bèn đánh bạo, chọc đầu ngón tay vào giữa môi Dung Duyệt, chạm vào răng của hắn.
Nhắc mới nhớ, hình như lâu lắm rồi Dung Duyệt không hôn anh.
Thẩm Miên nương theo ánh trăng quan sát người bên cạnh, xác định Dung Duyệt thực sự sẽ không tỉnh giữa chừng mới ghé sát lại gần, vươn đầu lưỡi liếm môi hắn một cái, sau đó hôn lên.
Ấm áp truyền đến trong nháy mắt.
Sau khi hôn xong, anh lại đỏ mặt đẩy hắn ra.
Mỗi lần lợi dụng lúc Dung Duyệt không có ý thức để làm những loại chuyện thế này, Thẩm Miên đều có cảm giác chột dạ giấu diếm, đồng thời cũng có cảm giác thỏa mãn biến thái.
Anh che miệng, mở cờ trong bụng.
Thẩm Miên càng áp càng sát, sau đó ở trong chăn xốc vạt áo của Dung Duyệt lên, sờ đến rốn hắn.
“Ưm.” Trong mơ, Dung Duyệt phát ra tiếng nghẹn ngào khó chịu.
Thẩm Miên theo dõi hắn, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Tiện nghi nên chiếm cũng đã chiếm hết, Thẩm Miên thỏa mãn đi ngủ.
Ánh trăng dịu dàng như nước.
Giông bão sắp tới.
Thẩm Miên bật một chiếc ô màu đen đứng ở nhà ga. Đủ loại mèo với màu sắc khác nhau xuyên qua từ trong vách tường, chúng nhảy xuống sân ga, sau đó nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Đường số 1 sắp vào trạm.
Sân ga đường số 5 phía bên kia đã đi xa.
Thẩm Miên hạ ô xuống.
Bão tố ập đến từ đường ray bên cạnh.
Thẩm Miên theo gió và nước, biến mất.
Ào ạt.
Thẩm Miên choàng mở mắt, bây giờ đang là sáng sớm, Dung Duyệt co mình trong lòng anh. Thẩm Miên ôm chặt Dung Duyệt, lặng lẽ thở dài.
Nếu có một ngày em biến mất khỏi thế giới này, lòng anh trở nên trống rỗng thì đó sẽ là hành trình cô đơn đến cỡ nào.
Thẩm Miên ở nhà Dung Duyệt nửa ngày, quyết định vẫn nên về nhà một chuyến. Dung Duyệt nhàm chán gần chết, cứ thế bám theo anh. Thẩm Miên hạ lệnh trục khách: “Cậu sinh viên biến thái kia cút ngay cho tôi, cả cậu nữa, có nhà để về rồi cũng cút nốt cho tôi nhờ.”
Sinh viên biến thái và Diệp Kình đang chơi game ở phòng khách. Bọn họ vừa chơi vừa ăn quà vặt, xung quanh toàn là rác rưởi.
Thẩm Miên vừa về tới nhà đã chứng kiến cảnh tượng như vậy, suýt chút nữa chém chết bọn họ.
“Thầy! Em không đi đâu hết!” Dương Phụng giãy giụa tới ôm chân anh. “Em thật lòng thích thầy! Thầy hẹn hò với em đi!”
Diệp Kình ở bên cạnh xem kịch vui.
“Cậu có thích tôi giao bài tập cho cậu không?” Thẩm Miên hết chịu nổi rồi. “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi.”
“Em chỉ hơi kỳ quái thôi mà? Nhưng đổi lại em có một trái tim chân thành!”
Thẩm Miên liên tục đạp Dương Phụng. “Tôi thật sự không chịu nổi hai tên bẩn thỉu các cậu. Tôi gọi điện cho gia đình hai cậu tới dẫn hai cậu đi rồi đấy.”
Thẩm Miên xốc lên tinh thần của một giảng viên ma quỷ, hai người đàn ông trưởng thành bị anh uy hiếp, lập tức cầm chổi và giẻ lau nhà, bắt đầu quét dọn vệ sinh. Cả quá trình Dung Duyệt đứng xem trò vui. Trò vui kết thúc, hắn lập tức muốn bỏ đi.
“Em về nhà à?” Thẩm Miên hỏi hắn.
“Ừm, anh cứ nhìn bọn họ đi, em về trước đây!” Dung Duyệt đứng ở cửa thay giày.
Hai tên ngốc kia vẫn đang tất bật làm việc, vì bị Thẩm Miên mắng cho một trận, đến bây giờ cũng không dám ngẩng đầu, ra sức dọn vệ sinh. Thẩm Miên đứng bên cạnh Dung Duyệt nhìn hắn thay giày. Lúc thắt dây giày, Dung Duyệt không cẩn thận thắt quá lỏng, dây giày lỏng lẻo, vì thế hắn đành phải cởi ra, thắt lại một lần nữa.
Thẩm Miên nhìn hắn, cười thành tiếng. “Để anh giúp em.”
Anh ngồi xổm trước mặt Dung Duyệt, ngón tay trắng nõn nhanh nhẹn buộc xong dây giày. Dung Duyệt cứ thế quan sát anh, Thẩm Miên phát hiện hắn đang nhìn mình lập tức ghé mặt tới, trộm hương trộm ngọc.
Dung Duyệt giơ tay chặn anh lại. “Anh đã bảo có người ngoài thì không được làm vậy mà.”
Thẩm Miên lườm hắn. “Anh tức chết vì em mất thôi.” Sau đó, Thẩm Miên dứt khoát kéo tay Dung Duyệt xuống, liều mạng hôn hắn. Hơn nữa đây không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước mà là nụ hôn sâu. Thẩm Miên muốn đoạt lại niềm hoan lạc sau mấy ngày bị thờ ơ lạnh nhạt. Anh hút lấy hơi thở của Dung Duyệt, càng lúc càng dùng sức kéo cổ tay hắn, thậm chí còn lưu lại dấu vết.
Bên trong nhà, Dương Phụng và Diệp Kình đang cãi nhau vì chuyện ai là người đi đổ rác.
Thẩm Miên thả Dung Duyệt ra, nói một câu: “Tối nay bọn họ đi rồi, em qua nhà anh nhé.”
“Đây là lý do anh muốn đuổi bọn họ đi à?” Khóe miệng Dung Duyệt nở hoa.