Lồng sưởi đốt lên ánh lửa rực rỡ nhất.
Dung Hoài uống nước, cùng Dung Duyệt ngồi trên ghế sô pha, hơi nóng từ ly nước bốc lên cuồn cuộn.
Có lẽ ấm áp của mùa đông khiến người ta lạc mất lý trí, Dung Hoài thoát khỏi cơn chấn động khi con trai mình come out, nhắc tới một chuyện khác. "Lại nói, nhiều năm như vậy, ba vẫn chưa nói với con... chuyện về mẹ con năm đó."
Dung Duyệt uống một ngụm nước ấm: "Con có thể phán đoán."
Dung Hoài quay đầu nhìn con trai.
"Con biết, cho đến hôm nay ba vẫn chỉ yêu mẹ."
Dung Hoài cúi đầu: "Là lỗi của ba, ba quá nhu nhược." Hắn nói: "Ba quả thực..."
Mỗi người bất kể là bình thường hay hoặc là không tầm thường, hắn đều có chính mình người người sinh cố sự. Có mấy người có đẹp đẽ túi da, có thú vị linh hồn, chuyện xưa của bọn họ vì vậy mà ý vị tuyệt vời, tưởng xem người hội có rất nhiều. Mà là bọn hắn loại này phổ thông liền vô vị người, bọn họ viết cố sự là thảm đạm như vậy. Tức thời là không người hỏi thăm, bọn họ nhân sinh con đường cũng là đồng dạng đi qua.
Dung Hoài cùng Dung Duyệt nói rất nhiều, từ hắn làm sao nhận thức duẫn sao, đến làm sao phản bội duẫn sao, lại tới làm sao hoài niệm nàng.
Nói đến phần sau, hắn đã khóc không thành tiếng.
Dung Duyệt ôm vai Dung Hoài, nhẹ nhàng vuốt tóc ba.
Hắn lý giải yêu là thiên nhiên bên trong thuần túy nhất yêu, khi hắn muốn an ủi chính mình phụ thân, liền dùng hắn năm đó che chở cánh chim đến lần thứ hai thủ hộ hắn.
Ái tình có thật nhiều loại, hắn không biết mình cha mẹ xem như là một loại nào.
Buổi tối sao lấp loé, thỏ mở phát súng đầu tiên.
Dung Duyệt lần thứ nhất cảm thấy mờ mịt.
Ngày hôm sau, Thẩm Miên đến gõ cửa nhà Dung Duyệt.
Dung Duyệt không giống như mọi ngày, lề mề rất lâu mới xuất hiện. Nhìn dáng vẻ của hắn yếu ớt như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, trên người vẫn mặc nguyên đồ ngủ.
Thẩm Miên nhíu mày, đẩy hắn vào nhà, sau đó đóng cửa lại. "Người em nóng quá!"
Dung Duyệt gật đầu: "Em sốt rồi."
Thẩm Miên lập tức liền đem hắn đẩy trở về phòng, Dung Duyệt ngất ngất ngây ngây, cũng không muốn để ý đến hắn đang làm gì thế. Hắn mò tới bên giường, lập tức lăn đi lên. Thẩm Miên vừa nhìn hắn nằm xong, lập tức liền cầm lên bị đẩy qua một bên chăn, cho hắn nhét hảo.
"Uống thuốc chưa?" Thẩm Miên nhẹ giọng hỏi.
Dung Duyệt nhắm mắt, thiu thiu ngủ. "Em vẫn chưa mua thuốc."
"Chờ anh. Anh sẽ mua thuốc và đấm bọn ăn cắp truyện giúp em."
Thẩm Miên sau khi nói xong, liền cầm lên DungDuyệt để lên bàn chìa khóa. Hắn đến trong nhà của hắn tìm được một hộp thuốc hạsốt, còn có bưng một chén nước nóng cấp Dung Duyệt. "Sao tự nhiên em lại sốt vậy?"
Dung Duyệt uống thuốc xong lại gục xuống. Hắn cũng không biết tại sao lại đột nhiên trở bệnh. "Chắc do đêm qua biết tin mình bị ăn trộm công sức."
Thẩm Miên nhất thời dở khóc dở cười. "Chú đâu rồi?"
Dung Duyệt liếc anh một cái. "Người ta không phải lão sư, không được nghỉ định kỳ."
"Vào lúc này em còn nói móc tụi nó được."
Thẩm Miên vươn tay, xoa đầu hắn. "Anh lấy nhiệt kế rồi, em đo nhiệt độ cơ thể đi! Nếu nghiêm trọng em phải đến bác sĩ."
Dung Duyệt tiếp nhận hắn nhiệt kế, khéo léo nhét vào dưới nách, sau đó liền nhắm hai mắt lại. Thẩm Miên không hề rời đi, xách ghế tựa ngồi ở bên cạnh hắn. Hắn khi thì vui đùa một chút điện thoại di động, khi thì nhìn Dung Duyệt. Đã đến giờ sau đó, hắn xem Dung Duyệt như trước nhắm hai mắt lại, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đem bàn tay tiến vào trong chăn, chuẩn bị đem nhiệt kế lấy ra.
Thẩm Miên nhìn một chút số ghi, ngoài ý muốn, Dung Duyệt thân thể như vậy nóng, kỳ thực chỉ là khinh thiêu. Dựa theo Thẩm Miên phán đoán, ăn một khỏa thuốc hạ sốt, ngủ một giấc, đại khái cũng là có thể hảo. Vì thế hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ Dung Duyệt trên ngực chăn, ra hiệu hắn hảo hảo ngủ.
Dung Duyệt cực độ mẫn cảm, nhưng là tỉnh lại. Hắn bởivì phát sốt, hai má hồng hồng, khóe mắt hồng hồng. "Anh Thẩm ca ca."
"Ừ." Thẩm Miên nhìn qua.
"Em..."
"Muốn uống nước sao?" Thẩm Miên thấy hắn nói rất vất vả, theo bản năng phỏng đoán lời Dung Duyệt muốn nói.
Dung Duyệt gật đầu.
Thẩm Miên lập tức ra ngoài rót cho hắn một ly nước nóng. "Cẩn thận bỏng, anh vừa mới đun đó."
Dung Duyệt bưng ly nước, thổi một cái khí, sau đó liền từ từ uống nước. Hắn uống hết nước nóng sau đó, lập tức liền xuyên trở về trong chăn, rất nhanh liền ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thẩm Miên đánh một tờ giấy lau mồ hôi cho hắn, đầu tiên là sát cái trán, phía sau hắn phát hiện cái cổ trở xuống địa phương cũng có, liền thuận đi xuống chà xát.
Dung Duyệt mở ngăm đen đôi mắt nhìn hắn.
"Đừng nhìn anh, ngủ đi." Thẩm Miên nói.
Dung Duyệt mở mắt, trong đó chứa đựng những mảnh đá quý đang tỏa sáng rực rỡ.
Thẩm Miên nói: "Không được mở mắt, ngủ đi."
Dung Duyệt liền nhắm mắt lại.
Thẩm Miên cúi xuống, hôn trán hắn một cái. "Chúng ta đừng nói chuyện đó vào lúc này, em nghỉ ngơi đi."
"Ừm."
Dung Duyệt đáp lại một tiếng, sau đó cả không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
"Miên Miên." giọng nói của Dung Duyệt yếu ớt, hẳn đang dần chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Miên thấy hắn gọi mình là Miên Miên thì buồn cười, hôm nay Dung Duyệt thật sự quá khác thường. "Sao vậy?" Hắn chẳng chịu nghe lời gì cả, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, hắn lại còn nói nhiều hơn bình thường.
"Ba em biết rồi." giọng càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức nếu Thẩm Miên không ghé lại gần thì sẽ không nghe rõ.
"Cái gì?" Anh cũng không quá tò mò Dung Duyệt nói cái gì.
"Ba em đã... biết... truyện phò ăn cắp truyện của nhà bánh bao." Dung Duyệt nói xong, chất gây buồn ngủ trong thuộc hạ sốt tập kích toàn bộ, hắn nghẹo đầu liền ngủ mất.
Thẩm Miên: "..."
Thẩm Miên: "!!!"
A a a a a a a a a!!! Lũ khốn nạn.
Thẩm Miên thiếu chút nữa không khống chế được tay mình, muốn lay tỉnh Dung Duyệt.
Em ấy nói cái gì? Dung Hoài biết truyện phò ăn cắp rồi à? Làm sao mà biết được? Biết từ lúc nào? Nếu chú ấy biết tại sao chúng còn có thể re-up?
Bị câu nói của Dung Duyệt chấn động, trong đầu Thẩm Miên từ trước đến nay chưa từng có nhiều thông tin tràn ngập não bộ đến vậy.
Anh thân ở trong nhà, lo sợ bất an, nhưng càng không yên tâm để Dung Duyệt đang bị ốm nằm một mình.
May là buổi chiều Dung Hoài mới về nhà, anh có thể nghĩ cách ứng đối trước khi đến lúc đó.
Lúc anh đang nghĩ vậy thì cửa phòng mở ra.
Thẩm Miên quay đầu liền đối diện với ánh mắt của Dung Hoài. Thẩm Miên dời mắt trước.
Dung Hoài cầm thuốc hạ sốt trong tay.
Thẩm Miên chỉ viên thuốc trên bàn ý bảo Dung Duyệt đã uống thuốc.
Dung Hoài gật đầu rồi lùi ra ngoài.
Thẩm Miên suy nghĩ một lúc, theo Dung Hoài đi ra.
Dung Hoài thấy vậy, thái độ cũng không có gì quá khác trước kia. "Vất vả cháu chăm sóc Tiểu Duyệt rồi."
"Không sao ạ." Thẩm Miên nơm nớp lo sợ.
Dung Hoài nhìn anh, hỏi: "Cháu muốn nói chuyện sao?"
Thẩm Miên gật đầu.
Hai người đàn ông trưởng thành ngồi đối diện ở phòng khách.
Thẩm Miên đã chuẩn bị xong tâm thế bị Dung Hoài quát mắng thậm chí là nhục mạ, Dung Hoài hắng giọng, chủ động mở lời trước.
"Cháu định thế nào với tự do?"
Thẩm Miên: "..." Anh không nghĩ tới, hắn cái thứ nhất muốn đối mặt vấn đề cứ như vậy trừu tượng hóa, như vậy xảo quyệt.
"Tự do liền là nhân loại có thể bản thân chi phối, dựa vào tự do ý chí mà hành động, cũng vì tự thân hành vi phụ trách. Không bị trói buộc, khống chế, cưỡng bách hoặc cưỡng chế. Không có ngoại tại chướng ngại mà có thể dựa theo ý chí của chính mình tiến hành hành vi." Thẩm Miên đột nhiên rất vui mừng chính mình thượng qua mấy lễ triết học khoa.
Dung Hoài cũng bị hắn tràn đầy học cứu đáp án cấp chấn động, hắn rót cho mình một ly thủy. Uống hai ngụm sau đó mới tỉnh táo lại.
"Vậy đối với tự dọ trong tình yêu cháu định thế nào?" Dung Hoài tiếp tục hỏi.
Thẩm Miên cho là Dung Hoài sợ chính mình đối Dung Duyệt dây dưa không rõ, lập tức tỏ rõ thái độ. "Tôi vẫn luôn cảm thấy được tại luyến ái trong đó, ôm có người tự do là rất trọng yếu. Dù sao mỗi người đều là độc lập cá thể, tổng có một ít theo đuổi không người biết, cho nên không quản cái gì thời điểm, bảo trì bản thân, nắm giữ không gian độc lập tự do là rất trọng yếu."
Dung Hoài lần thứ hai uống một hớp nước.
Giữa hai người liền rơi vào trầm mặc.
Thẩm Miên chăm chú nhìn Dung Hoài, kiên định nói: "Em nhất định sẽ đối xử tốt với Dung Duyệt."
"Bố tin, bố tin." Dung Hoài tin tưởng Thẩm Miên nhất định sẽ đối tốt với Dung Duyệt, bằng không Dung Duyệt sẽ không dễ dàng tiếp nhận một người.
Thẩm Miên lại nhìn vẻ mặt của Dung Hoài, quyết định quan sát một lúc trước rồi hãy nói.
"Chú..." Dung Hoài cảm thấy cách nói của mình có hơi mất mặt. "Không biết cháu rõ ràng hay không, Dung Duyệt mẫu thân, có một ít tinh thần bệnh tật." Dung Hoài lựa chọn ngoại giới người tương đối dễ dàng tiếp thu lời giải thích, thế nhưng hắn nói sau đó, lại cảm thấy lời nói như vậy để cho mình không thoải mái.
"Hai người họ không giống nhau." Thẩm Miên nói.
Dung Hoài sửng sốt, sau đó khịt mũi.
Thẩm Miên quá sợ hãi, lập tức chạy tới trước mặt Dung Hoài.
Nhưng Dung Hoài chỉ khoát tay, sau đó rút khăn tay lau nước mắt. "Chú... chú đã xin lãnh đạo tạm thời nghỉ một giờ, hiện tai chú phải quay lại công ty, Tiểu Duyệt nhờ cháu chăm sóc."
Thẩm Miên nói: "Quay lại không nhanh cũng không sao."
Dung Hoài cười cười, giả vờ không để tâm.
Hắn hơi khom người rời đi, bước chân cũng trở nên hơi loạng choạng.
Thẩm Miên đưa mắt nhìn Dung Hoài đi mất liền trở laị bên cạnh Dung Duyệt.
Dung Duyệt ngủ rất sâu.
Thẩm Miên ngồi bên mép giường nhìn hắn, sau đó vươn tay, nghịch tóc của Dung Duyệt.
"Em là con của sao."