Đầu tháng sáu, sau khi đi An Huy chơi đủ mười ngày, Tần Việt mệt rũ rượi trở về nhà.
Thư Kế Nghiệp cố ý dành một ngày nghỉ để ở bên cậu, nhưng Tần Việt uể uể oải oải chẳng muốn ra ngoài chút nào.
“Nóng phát điên rồi, lúc em leo lên Hoàng Sơn thiếu chút nữa té xuống vì choáng, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ… Trường em dở hơi không thể chịu được, hệ của bọn em còn xui muốn chết, bị xếp vào nhóm đầu tiên, sau bọn em là nhóm của hệ thiết kế không gian sống, nghe nói lúc tụi nó đi An Huy thì trời mưa… Trong khi bọn em ở đó mười ngày, đến nửa ngọn gió cũng không có, anh xem cổ với gáy em này.”
Thư Kế Nghiệp cười kéo cổ áo của Tần Việt ra, phát hiện một mảng da lớn bị phơi nắng đỏ gắt đến tróc cả da, hơn nữa có vài chỗ nhỏ nhỏ đã hơi nhiễm trùng, bị bôi thuốc gì đó mang theo mùi là lạ.
“Nghiêm trọng thế này cơ à? Đi bệnh viện chích một mũi chống viêm nhé.”
Tần Việt lắc đầu: “Em về được đến nhà là lập tức hết đau liền, chỉ muốn ăn gì đó, đi ngủ, đi bơi thôi… Ha ha, mà ở An Huy cũng có chỗ chơi vui lắm, rất nhiều hồ nước nguyên sơ, bọn em đều nhảy xuống nghịch thử hết, chụp ảnh với quay video nhiều lắm, tiếc cái em vẫn chưa kịp hoàn thành tác phẩm, phơi nắng tới nỗi không tĩnh tâm nổi, vẽ cứ hấp ta hấp tấp. Hơn nữa thầy hướng dẫn của bọn em lạ hoắc, còn trẻ hơn em hai tuổi… Toàn bộ tranh kí họa cảnh vật em, cậu ta đều chỉ cho bảy mươi điểm! Em muốn chết đây… Chưa bao giờ em nhận điểm thấp thế đâu. Em cứ nghĩ năm nay có thể lấy được học bổng nữa chứ.”
Nhìn bộ dáng bị đả kích ỉu xìu của Tần Việt, Thư Kế Nghiệp phì cười, an ủi: “Về nhà rồi đừng nghĩ tới chuyện ở trường nữa, em đi tắm đi, rồi chúng ta sang nhà Tô Nham ăn cơm.”
Hai mắt Tần Việt sáng rực: “Sang nhà bọn họ ăn chực hả?”
“Ừ, Tô Nham biết em về nên cố ý mời, nhanh đi tắm đi, cơm ngon rượu thơm đang chờ em đấy.”
Tần Việt lê bước vào phòng tắm.
Giờ cơm tối, hai người sạch sẽ thoải mái bước vào nhà Tô Nham. Lương Khuê vẫn bận rộn trong phòng bếp như mọi ngày, Tô Nham đang nhàn nhã xem TV, nhóc mập nằm bò ra sàn nhà chơi đùa.
“Nhóc mập, mau đứng dậy, chào các chú đi.” Tô Nham gào to.
Nhóc con mập ú không cam không nguyện mà bò dậy, lắc lư đi đến trước mặt hai người, cười tủm tỉm nói: “Con chào các chú ~~ hoan nghênh tới nhà con làm khách ạ ~”
Nói rất đúng quy đúng cách, chọc cho Tần Việt bật cười.
“Nhóc xinh xắn, ba con đâu?”
“Ba đang nấu cơm” nói xong lại bổ sung: “Nấu cơm cho con ăn, còn cho Tô Tô ăn nữa.”
Tần Việt cố ý nói: “Vậy có cho chú ăn cùng không? Có cho cả chú này ăn nữa không?”
Nhóc mập trầm tư một hồi, rồi quay đầu nhìn Tô Nham.
Tô Nham ho nhẹ: “Ba con dạy con như thế nào? Mời khách phải cho người ta ăn cơm phải không?”
Nhóc mập gật đầu: “Cho các chú ăn cơm ạ ~ ăn cơm cơm, phải rửa chén.”
Thư Kế Nghiệp bẹo má nhóc mấy cái: “Bọn chú không ăn cơm cơm, chỉ ăn thịt với rau thôi, cho nên không phải rửa chén.”
Nhóc mập lập tức nâng cao âm lượng: “Ba nói, không ăn cơm cơm là trẻ hư.”
Lương Khuê bưng thức ăn ra: “Nhóc thối đừng có ba hoa chích chòe nữa, các cậu mau vào ngồi đi.”
“Ha ha, vẫn ăn canh trước phải không.” Tần Việt thuần thục múc canh ra bát, ăn cơm ở nhà Lương Khuê, thứ đầu tiên vào miệng phải là canh, vừa dinh dưỡng vừa nhuận tràng.
“Lão Thư, anh nếm thử thịt hầm măng tôi làm xem, có hơn măng ở Lư Sơn không.”
Thư Kế Nghiệp sung sướng thưởng thức, măng vô cùng tươi, hầm thơm mùi thịt, hương vị ngon cực kỳ, rất hợp với khẩu vị của anh.
“Rất ngon, tay nghề của cậu tốt như thế, tôi cũng không cần phải nhớ thương măng Lư Sơn nữa rồi.”
“Ha ha, sau này cứ tới đây dùng cơm, lúc nào cũng hoan nghênh hai người. Dù sao nhà bọn tôi ngày nào cũng nấu.”
Trên bàn phần lớn là thức ăn chay phối theo mùa, cà xào ớt, trứng gà xào cà chua, đậu cô ve xào, nộm dưa chuột bào, tất cả đều là những món ăn gia đình rất đơn giản, ngoại trừ món thịt kho măng có độ khó tương đối cao, còn lại đều thực bình dị.
Tần Việt ăn mồm mép đầy mỡ, chóp chép nói: “Tay nghề của anh họ càng ngày càng tốt, mấy món này bình thường em cũng ăn, nhưng anh nấu vẫn ngon hơn nhiều.”
“Thích chứ gì? Nếu không anh dạy cho em bí quyết nhé.”
Tần Việt nghe vậy lại thật sự gật đầu: “Được đó, em với Thư Kế Nghiệp đều không biết nấu, ảnh ngay cả nấu mỳ cũng đun được thành cơm cháy, em còn đáng tin hơn.”
“Ha ha, mấy thứ này không khó đâu, học nấu ăn thỉnh thoảng tự mình xuống bếp cũng có thêm tình thú đấy.”
Thư Kế Nghiệp mỉm cười phụ họa: “Nói cũng đúng, Việt Việt, nhà chúng ta trông cậy cả vào em.”
Tần Việt vỗ ngực cam đoan: “Cứ việc nhìn em đi.”
Lương Khuê cười gian xảo: “Việt Việt, nói cho em biết một bí mật, dì nhất định ngượng không dám nói cho em biết.”
“Gì? Mẹ em gạt em cái gì rồi?” Tần Việt vội hỏi.
“Em có biết dì đang yêu không? Đoán coi người ta là ai, em chắc chắn không nghĩ ra được đâu, cơ mà em tuyệt đối quen người đó đấy.”
Tần Việt kêu to: “Gì cơ! Là ai thế, sao không ai chịu nói cho em biết cả! Mẹ hoàn toàn không nói cho em.” Cậu kích động gào to, ngay cả Thư Kế Nghiệp cũng bị gợi lên trăm phần trăm lòng hiếu kỳ, mong chờ đáp án từ Lương Khuê.
“Ha ha, dì chỉ xấu hổ thôi. Người đó chính là thầy chủ nhiệm của chúng ta hồi cấp hai ấy, em còn nhớ không?”
Tần Việt gật đầu: “Đương nhiên em nhớ, thầy ấy là bạn học cũ của mẹ em… Hồi đi học ổng rất quan tâm đến em, trời ạ, vậy mà là ổng. Ngày xưa mẹ em còn siêu ghét ổng đó, nói ổng thời học sinh nghịch như quỷ, y chang lưu manh, luôn chọc mẹ tức giận, ngồi bàn sau với cả lên để cắt tóc mẹ, rồi trộm cặp tóc, còn bắt cả ếch để dọa mẹ em nữa cơ, mẹ em ghét cay ghét đắng ổng luôn, tổ chức sinh nhật có mỗi ổng không được mời… Phì ha ha ha, sao kể ra em lại thấy hài thế nhỉ, ông thầy đó… ha ha ha, thiệt đáng thương quá mà, ha ha ha!” Tần Việt ôm bụng cười rớt cả nước mắt.
Tô Nham thở dài: “Té ra là ‘người ngồi cùng bàn tôi’ à.” (1)
“Anh nhớ lúc chúng ta còn đang đi học, vợ của thầy đã qua đời vì ung thư, con gái thầy ấy hình như nhỏ hơn chúng ta vài tuổi, có điều nghe mẹ em bảo cô bé đó đã kết hôn có con rồi, còn thầy đã sắp về hưu. Mẹ em với các cậu có vẻ đều rất ưng, chỉ chờ xem Việt Việt em nghĩ thế nào nữa thôi.”
Tần Việt cười nói: “Em thấy chỉ cần mẹ em nguyện ý là ổn rồi, theo thầy ấy rất tốt mà, đối xử tốt với mọi người.”
“Đó là đối xử rất tốt với em đi, ngày xưa ổng toàn quất tay anh…”
Tô Nham cười ác: “Có thầy nào mà không quật cậu, cậu liệt kê ra thử coi?”
Lương Khuê đập bàn điểm danh: “Vậy cũng nhiều lắm đó, thầy Lý năm nhất này, thầy Vương, thầy Từ năm hai này…”
“Nói cách khác trước khi vào đại học, giáo viên nào cũng từng quất cậu?” Thư Kế Nghiệp lời ít mà ý nhiều đưa ra kết luận.
“…” Lương Khuê nghẹn lời.
Tô Nham nhíu mày: “Sao lại thế được, hồi trung học có nhiều giáo viên hòa nhã với cậu ấy lắm. Lão Thư đừng có vội kết luận linh tinh.”
“Chuẩn chuẩn, rất nhiều thầy cô giống như thiên sứ ~~~~”
“Tần Việt, chừng nào cậu tới công ty làm thêm?” Tô Nham đẩy Lương Khuê ra, hỏi Tần Việt.
“Ngày mai là có thể rồi, hai người sắp xếp hả?” Tần Việt nhìn hai người.
Thư Kế Nghiệp nói: “Thứ hai hẵng đi, em nghỉ ở nhà thêm vài ngày trước đã.”
“Thứ hai cũng được, vừa lúc tớ chuẩn bị một chút.”
Về đến nhà, Tần Việt lật ra mấy tác phẩm đã vẽ lúc trước, tất cả đều là nhân thiết và thiết kế cảnh tượng gọn gọn gẽ gẽ, cùng với poster tuyên truyền và tranh CG vẽ bằng phần mềm đồ họa. Mặc dù biết việc đi làm thêm hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng trong lòng Tần Việt vẫn cảm thấy khẩn trương, ngoại trừ càng chăm chỉ vẽ tranh hơn, cậu không còn biết cách nào khác để bình tĩnh lại nữa. Mà vài ngày nghỉ ngơi ở còn thật sự giúp cậu gia tăng được lợi thế của bản thân, đến thứ Hai, Tần Việt mặc tây trang, câu nệ đi theo Thư Kế Nghiệp tới công ty.
Nhưng khi tới bãi đỗ xe của công ty, Tần Việt vừa xuống xe đã chạy qua một chỗ thật xa, giữ vững khoảng cách với Thư Kế Nghiệp.
Thư Kế Nghiệp dở khóc dở cách, từ xa phẩy tay nói: “Được rồi, tự em đi tìm Tô Nham đi, anh sẽ không đi cùng. Có việc gì nhớ phải gọi cho anh.”
Tần Việt yên lặng gật đầu, cầm cặp tài liệu bước vào tòa nhà.
Thư Kế Nghiệp nhìn theo thân ảnh của cậu biến mất ở khúc ngoặt cầu thang mà không khỏi nhẹ nhàng bật cười, thật ra công ty cũng không có quy định phải mặc chính trang, nhưng khi Tần Việt cẩn thận hỏi tới, anh liền lừa cậu mặc.
Lần đầu tiên phải mặc tây trang ra ngoài thế này khiến cả người Tần Việt không được tự nhiên, chỉ soi gương thôi đã phải cả trăm lần mới chịu chậm rì rì cùng đi làm với anh.
Nói tiếp lại buồn cười, phần lớn đàn ông mặc tây trang vào đều trở nên thành thục ổn trọng hơn, nhưng Tần Việt lại có vẻ non nớt và ngoan ngoãn, càng có cá tính hơn so với lúc mặc quần áo bình thường.
Tần Việt dưới sự giới thiệu của Tô Nham mà vào phòng thiết kế, mọi người cũng không để ý lắm tới một nhân viên làm thêm mới tới, càng không nghĩ nhiều tới những mặt khác. Tô Nham thường xuyên tiến cử kéo thêm người mới vào công ty, trong đó có không ít là bạn cùng lớp hoặc bạn cùng trường của anh, năng lực công tác của họ cuối cùng luôn được mọi người công nhận. Huống chi Tần Việt chỉ là tới làm thêm trong hai tháng, vậy nên sự thật chỉ có mình cậu có áp lực quá lớn mà thôi.
Dạo gần đây tất cả mọi người trong phòng thiết kế đều đặc biệt bận rộn, không ai có công phu để đi tám chuyện, chờ Tô Nham rời khỏi, quản lý phòng thiết kế nhanh chóng lật qua tất cả các tác phẩm của Tần Việt, như rút đao chém nước (2) mà nhét cho cậu một chồng tư liệu. Mặc dù anh ta mang một khuôn mặt trong nước, nhưng lúc mở miệng lại toàn dùng tiếng Anh để dặn dò cậu nội dung công tác. Tần Việt vểnh tai dùng hết sức để nghe, mà quản lý sợ cậu không nghe rõ, lại săn sóc mà lặp lại lần nữa, Tần Việt rốt cuộc mỉm cười gật đầu, toát mồ hôi quay về vị trí bắt đầu làm việc.
Công việc tới trưa của cậu chỉ có sử dụng máy tính lên màu cho các tác phẩm dựa theo yêu cầu, tuy buồn tẻ nhàm chán, nhưng Tần Việt không dám trễ nải, nghiêm nghiêm túc túc tăng hết hiệu suất làm việc. Nháy mắt đã tới giờ ăn trưa, các đồng nghiệp hồi sinh mà tràn vào nhà ăn của công ty, vài cô gái trẻ thích buôn chuyện đến làm quen với Tần Việt, cậu đứng ở nhà ăn đợi một lúc lâu mới thấy Tô Nham tới, lao tới y như gặp được cứu tinh.
“Buổi sáng thế nào?” Tô Nham mỉm cười mua cơm giúp cậu, Tần Việt hết nhìn đông lại nhìn tây, không yên lòng nói: “Rất tốt. Anh ấy không đi ăn à?”
Tô Nham cười: “Ai bảo người ta là đại Boss, cao giá lắm, không chịu hạ mình xuống ăn chung với chúng ta đâu, yên tâm, anh ta không đói được đâu, có người sắp xếp sơn trân hải vị cho ổng cả rồi.”
Tần Việt trừng anh: “Tớ tố cáo cậu tội phỉ báng giờ.”
“Ai da, bảo vệ kĩ thế. Xem, vừa nhắc đã tới rồi.” Tô Nham ngoắc Thư Kế Nghiệp.
Thư Kế nghiệp sải bước tới gần, Tần Việt ho khan một tiếng, bưng khay đồ ăn nói: “Em đi tâm sự với đồng nghiệp đây, hai người cứ ăn từ từ.” Vừa dứt lời đã chạy biến như một làn khói, có đồng nghiệp nhiệt tình giữ chỗ cho cậu.
“… Nhìn thấy tôi là chạy mất.” Thư Kế Nghiệp cười lắc đầu.
Tô Nham vừa ăn vừa nói: “Nãy còn vừa dáo dác tìm anh, Lương Khuê bảo tối nay mời hai người tới nhà tôi ăn cơm, có đi không?”
Thư Kế Nghiệp lắc đầu: “Không đi, tối nay tôi đưa Tần Việt ra ngoài hẹn hò, khó được lúc thời gian cả hai đứa đều giống nhau. Nhắc tới, từ sau khi kết hôn, bọn tôi còn chưa hẹn hò lần nào.”
Tô Nham sặc mạnh một tiếng, đồ ăn trong miệng thiếu chút nữa phụt vào bát của Thư Kế Nghiệp, may mà anh né mau, thoát được một kiếp.
“Hẹn hò…” Tô Nham thì thào, câm nín nhìn trời.
Thư Kế Nghiệp cười khẽ: “Sao tôi có cảm giác cậu đang ghen tị với bọn tôi nhỉ?”
“… Làm gì có chuyện, tôi cũng thường xuyên hẹn hò với Lương Khuê đấy. Lúc bọn tôi hẹn hò, hai người còn không biết đang lang thang chốn nào đâu, hừ.”
“Đúng đúng.”
Buổi chiều đến giờ tan tầm, Tần Việt là người cuối cùng đi vào bãi đỗ xe, cậu đứng cạnh xe của Thư Kế Nghiệp chờ một lát đã thấy anh tới.
Thư Kế Nghiệp tâm tình phơi phới nói: “Đi nào, tối nay chúng ta đi hẹn hò.”
“Hẹn hò?”
“Đúng thế, anh đã đặt chỗ rồi.”
Sau khi lên xe Tần Việt bình tĩnh trở lại, hớn hở cùng Thư Kế Nghiệp vào một quán bar.
Đó là một quán bar rất yên tĩnh, những khúc nhạc live quẩn quanh thong thả chậm rãi, có rượu ủ phong phú đến từ nhiều đất nước, có thật nhiều món ngon đa dạng thơm nức. Không gian thiết kế sử dụng màu xanh lá mạ của rừng rậm, mỗi bàn đều được che khuất một cách xảo diệu bởi các cành cây ngợp lá.
Thư Kế Nghiệp lựa chọn một vị trí sát tường, cùng Tần Việt ngồi song song trên ghế sô pha, cởi giày, lười biếng khoanh chân ngồi trên ghế, tư thế vô cùng thoải mái. Hai người gọi rất nhiều thịt nướng và bia, vừa ăn vừa cạn chén.
Không bao lâu sau, Tần Việt cũng đã thích ứng với hoàn cảnh, mềm nhũn làm tổ vào sô pha, tựa lên vai Thư Kế Nghiệp, ôm cốc bia chậm rãi nhấp, anh thường gắp thịt đưa đến bên miệng cậu.
“Nhân lúc món chính còn chưa lên, anh tặng em một món quà.” Thư Kế Nghiệp mỉm cười thần bí, nhẹ nhàng đẩy cậu ra, đứng dậy rời khỏi chỗ.
Tần Việt ngẩng đầu lên tò mò nhìn quanh, nghĩ thầm không biết sẽ là hoa tươi hay đồng hồ, nhưng mặc kệ sẽ là gì, cậu vẫn vạn phần chờ mong.
Đôi mắt cậu dán chặt theo thân ảnh của Thư Kế Nghiệp, rồi cậu thấy anh nói gì đó với chủ quán, sau đó thắt lại cà vạt, sửa sang tây trang gọn gàng, thậm chí còn tiêu sái mà soi vào ly rượu thủy tinh vuốt tóc, mái tóc vốn gọn gàng ti mỉ ngược lại trở nên lộn xộn hơn, khiến anh bớt đi chút cảm giác của người đi làm, thêm vào chút tùy ý và sức sống.
Thư Kế Nghiệp quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Tần Việt, nở một nụ cười không tiếng động thật tươi. Trái tim Tần Việt đập thình thịch, cậu bỗng thấy hồi hộp đến lạ, chăm chú nhìn theo bóng lưng anh di chuyển.
Thư Kế Nghiệp không đi lấy hoa, mà ngồi xuống một chiếc ghế chính giữa sân khấu, trước mặt anh là một cây đàn dương cầm.
Anh đưa tay lên nhẹ nhàng ‘suỵt’ một tiếng với những người đang diễn tấu khác, không biết nói câu gì, mà những người ấy liền bước xuống, trên sân khấu chỉ còn lại mình anh.
Trong quán bar, những vị khách người uống rượu, người lao xao bàn tán, chẳng một ai chú ý tới sự thay đổi trên sân khấu, chỉ mình Tần Việt bị cảnh tượng ấy đui mù đôi mắt.
Tiếng đàn dương cầm chậm rãi mà nhẹ nhàng vang lên như tiếng chuông đinh đang, những ngón tay của anh lướt đi trên phím đàn đen trắng, khuôn mặt nghiêng nghiêng mờ ảo dưới ánh đèn, tất cả được khắc họa hoàn mỹ vào lòng Tần Việt. Dù là sợi tóc đang buông rơi, hay chiếc áo sơ mi trắng tinh, hay khóe môi đang khẽ nhếch kia, đều khiến cho Tần Việt tràn ngập yêu thích. Cậu quỳ gối trên sô pha, chống hai tay lên bàn, nửa người nghiêng về phía trước, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, từ góc nhìn đó, cậu có thể nhìn thật rõ màn biểu diễn của anh.
Ngay cả Tần Việt không hiểu lắm về âm nhạc, cũng biết khúc nhạc 《Hôn lễ trong mơ》 nổi tiếng này, cậu dễ dàng nghe được đáp án, một ca khúc thật hay, nội dung đẹp vô cùng, dường như bản thân nó là một hôn lễ chân chính.
Cậu cười rạng rỡ, nhìn người đang diễn tấu, trong đầu lại nhớ tới năm ấy bọn họ kết hôn, đó là một mùa đông rất lạnh, trong vườn hoa mai nở rộ, trên đường phố nước Mỹ nơi nơi đều ngập tràn sự ấm áp của lễ Giáng sinh, cậu không thể cảm nhận được cái khắc sâu trong hôn lễ mà người khác có, dù sao ngay cả giấy chứng nhận cũng đăng ký một cách nhẹ nhàng như thế, thật dễ khiến cho người ta thất vọng.
Thế nhưng cậu lại nhớ rõ đêm hôm đó, bên lò sưởi trong căn nhà cũ, cậu nằm trên ghế sô pha lật xem tập tranh, Thư Kế Nghiệp bước tới đưa cho cậu một ly sữa nóng, khi dòng nước ấm áp chảy vào thân thể, còn xuôi theo cả câu nói nhỏ dịu dàng thắm thiết của anh: “Hôm nay anh thật sự cảm thấy hạnh phúc.”
Cậu cũng thấy thật hạnh phúc, chẳng cần phải làm gì, cũng chẳng cần phải nhiều lời, chỉ cần ngồi như thế, nằm xuống, uống một tách trà, ăn một chiếc bánh, có anh cùng chờ đợi bên cậu, một chút một chút ấy cũng đã đủ khiến người ta hạnh phúc.
Khúc nhạc dương cầm du dương phiêu đãng, hai người nhìn vào đôi mắt nhau một lần rồi lại một lần, Tần Việt cười nghĩ, phải chăng anh cũng đang nhớ lại những ký ức ấy giống như cậu?
Vì sao cậu lại gặp được Thư Kế Nghiệp, vì sao cậu lại ở bên anh, vì sao lại kết hôn, vì sao chẳng phải một tình yêu tê tâm liệt phế, lại khiến cậu càng lún càng sâu như thế, tựa như mật ngọt từng giọt từng giọt chất chồng mà kết thành một viên đá thủy tinh, từ trong ra ngoài đều ngọt đến tận đáy lòng cậu.
Tình cảm này là gì vậy, phải chăng đó là tình yêu.
Cậu không tìm được đáp án, vậy cậu sẽ mang theo một trái tim thành thực, bước theo cảm giác của mình thôi.
Cậu cảm giác được hạnh phúc, muốn vĩnh viễn được hạnh phúc như thế cả đời.
Có người nói, có những tình cảm, có những con người, cần phải quý trọng thật tốt.
Tần Việt nhìn anh nhẹ nhàng nhấc tay ra khỏi những phím đàn đen trắng, đứng lên mỉm cười với cậu.
Giờ phút này cậu chắc chắn hơn bao giờ hết, có một người, cậu cần phải quý trọng, thật đáng giá để quý trọng.
Không được buông tay, không muốn buông tay, cậu muốn ôm anh, ôm thật chặt đến già.
Tiện tay cầm đóa hoa hồng trên bàn, Tần Việt mỉm cười nghênh đón.
Cậu đưa tay, dâng đóa mân côi lên trước mặt người kia.
Đôi mắt cười cong cong, nói với anh:
“Mỗi ngày em đều cảm thấy thật hạnh phúc.”
Thư Kế Nghiệp nhận lấy đóa hoa, ôm trong tay cười sáng lạng, nói: “Mỗi ngày đều hạnh phúc như hôn lễ?”
“Vậy sau này ngày nào anh cũng phải đàn cho em nghe.”
“Nhưng trong nhà làm gì có đàn.”
“Em sẽ dùng hai tháng tiền lương mua cho anh một cây.”
“Em giảo hoạt quá đấy.”
“Em sẽ học thịt kho măng, ngày nào cũng nấu cho anh ăn.”
“Nghe vậy còn được.”
“Có muốn em hôn anh một cái bây giờ không?”
“Anh thấy em rất muốn hôn anh nên mới hỏi…”
Tần Việt sáp qua… Hôn chụt một cái, tức thì cảm thấy thật mỹ mãn.
Thư Kế Nghiệp vuốt khóe môi vừa được hôn, giương lên độ cong cao cao, đưa tay xoa đầu cậu: “Đừng đói khát thế chứ, tất cả mọi người đang nhìn kìa.”
“Nhìn? Có cái gì mà nhìn chứ!”
Tần Việt nhìn những đôi tình nhân đang ngồi xem náo nhiệt xung quanh, cười nhẹ.
“Nhìn hai người có thể hạnh phúc cả đời.”
Sau tán lá xanh, những tia sáng rực rỡ đan xen, dường như gần trong gang tấc, lại như xa tận chân trời.
Có những người, có lẽ cả đời này sẽ chẳng thể quên được.
【Chỉ cần yêu, nên đến bên nhau.
Em yêu anh, anh yêu em, vậy nên chúng ta bên nhau.
Đã từng hứa bên nhau vĩnh viễn, thề một đời chẳng bao giờ chia xa.
Đã từng đồng ý nắm lấy tay nhau, mãi mãi tới khi mái đầu bạc trắng.
Nhiều năm sau, khi em ngồi bên khung cửa sổ, nhìn thấy anh nở nụ cười rực nắng bước vào.】
Dưới ngọn đèn, Tần Việt chậm rãi quay đầu lại.
Xuyên qua cửa sổ, thấy một thiếu niên từng thuộc về cậu đang nhìn cậu mỉm cười.
Đó là một khuôn mặt đã không còn trẻ.
Cũng là một trái tim niên thiếu đã không còn thuộc về cậu.
Người kia dùng thời gian mười năm tìm được một người vợ, một đứa con cưng thuộc về hắn.
Không có cậu, hắn vẫn có thể hạnh phúc.
Có những tình cảm, ngay từ phút ban đầu đã chỉ là những mảnh vỡ tàn khuyết.
Có những năm tháng, chỉ có thể mặc nó tự do trôi đi mất qua từng kẽ ngón tay.
Có những hạnh phúc, lại dùng một trái tim trẻ trung, mà yêu sau thời niên thiếu. (3)
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, vô tình gặp Quan Văn ở một quán bar, anh ấy sống rất tốt.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, tôi kể cho Thư Kế Nghiệp nghe chuyện xưa mà anh không biết, đoạn tình cảm mười năm trước của tôi. Tôi kể lâu thật lâu, kể thật dụng tâm, kể tới nỗi muốn bật khóc. Kết quả tôi thật sự khóc, vì thế anh ấy đá tôi ra sô pha ngủ…
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, cám ơn trời đất, cuối cùng anh cũng cho tôi về giường.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, anh nói với tôi, Tần Việt, bi kịch của em và Quan Văn chính là để phụ trợ cho hài kịch của anh và em đấy.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, tôi nói với anh, có lẽ em ngủ mười năm là để chờ đợi anh đến. Anh nói, sớm biết thế thì anh sẽ chạy luôn tới bệnh viện hôn tỉnh hoàng tử ngủ say, tội gì phải chờ nhiều năm thế chứ.
Có một ngày nọ, Tần Việt hỏi Thư Kế Nghiệp, không phải anh từng học hội họa sao? Tới giờ em vẫn chưa từng thấy tác phẩm nào cũng anh cả, cũng chưa từng thấy anh vẽ.
Thư Kế Nghiệp vẫn nhàn tản như xưa mà nói, xem em vẽ càng thú vị hơn.
Tần Việt bất đắc dĩ đổi đề tài: “Sắp đến kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta rồi đó, anh tính tặng em cái gì nào? Em đã chuẩn bị xong quà cho anh rồi, anh đừng có lại không làm gì đấy!”
Sau buổi ban trưa, từng ngọn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, thổi rơi giấy vẽ khắp phòng, thổi bay lá đỏ như ráng chiều, trải rộng khắp cả mặt đất.
Trên tranh, thiếu niên say ngủ, hé mở đôi mắt biết cười.
————《Thiếu niên của anh》
[End.]