Đường Uyển Tâm hoàn toàn không biết những chuyện khó khăn của công ty, không biết có người muốn mua tương lai của cô, lại càng không biết có người vì bảo vệ tương lai của cô mà bán chính mình.
Vật đổi sao dời, kì nghỉ hè của khối 11 đã tới.
Kì nghỉ hè năm nay Đường Uyển Tâm rất bận, mà Lục Phong Châu còn bận hơn. Đã không thấy bóng người thì thôi, đến điện thoại cũng không có thời gian gọi.
Đường Uyển Tâm nằm trên giường, luôn có loại cảm giác bị vắng vẻ. Người trước kia thường xuyên dính lấy mình hiện tại lại mười ngày nửa tháng cũng không thấy mặt, đổi lại là ai thì cũng thấy khó chịu thôi.
Được rồi, cô thừa nhận, hình như cô đã lún sâu vào cái bẫy Lục Phong Châu này mất rồi.
Rất yêu rất yêu cậu.
Đến ngày thứ mười tám của kì nghỉ, cuối cùng Đường Uyển Tâm cũng gặp được người nào đó, cậu hình như gầy hơn, còn đen nữa.
“Gần đây anh cứ bận cái gì thế?”
Lục Phong Châu nắm tay Đường Uyển Tâm,, “Phải về quê một thời gian, ban ngày nhớ em, buổi tối cũng nhớ em.”
Lời này không hề giả dối một chút nào, cậu thật sự rất nhớ, nhớ đến mức trái tim phát đau, nhưng lại không có cách nào, kế hoạch là do cậu đề ra, cậu phải theo đến cùng.
Đường Uyển Tâm mười ngón tay đan xen với Lục Phong Châu, lên án cậu: “Đã bao lâu rồi không thấy anh đến tìm em? Kẻ lừa đảo.”
Lục Phong Châu thở dài một tiếng, ôm người vào trong lòng, “Ngoan, anh sai rồi.”
Một câu “Ngoan, anh sai rồi” thành công khiến Đường Uyển Tâm mềm lòng, cơn tức cũng biến mất. Cô dựa vào lồng ngực của Lục Phong Châu, “Sao em cứ cảm thấy anh gầy đi nhiều thế?”
Lục Phong Châu ôm cô, “Do nhớ em đó.”
Đường Uyển Tâm rời khỏi vòng ôm của cậu, giả bộ đánh yêu một cái, “Chán ghét.”
Ngoài miệng thì nói là chán ghét, nhưng gương mặt cô đã thẹn thùng đến đỏ ửng. Nếu không phải địa điểm không đúng, Lục Phong Châu thật muốn hung hăng hôn cô.
Hai người âu yếm triền miên hồi lâu mới kéo tay đến tiệm cơm nhỏ gần đấy. Lúc gọi món, Lục Phong Châu toàn gọi mấy món Đường Uyển Tâm thích ăn
Bạn gái của cậu thích ăn cái gì, cậu liền thích ăn cái đó.
Đường Uyển Tâm cũng cẩn thận gọi thêm mấy món Lục Phong Châu thích ăn. Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, bọn họ nhìn nhau cùng mỉm cười.
Gần hai mươi ngày không thấy mặt, hai người đều thật sự rất nhớ đối phương. Trong lúc ăn cơm, ánh mắt nhìn đối phương đều là tình chàng ý thiếp, tình nùng ý mật, khiến một cô gái nhỏ ở bàn khác hâm mộ không thôi.
Cô ấy đá đá chân bạn trai, “Đút em ăn cơm?”
Nam thanh niên bĩu môi, gắp thức ăn đặt vào bát của cô gái, “Nè.”
Cô gái không thuận theo, “Anh đút em cơ.”
Nam thanh niên đặt đôi đũa lên bàn, “Em không có tay sao!”
Nhìn thấy chưa? Cái gì gọi là đối lập? Đây chính là tương phản đối lập chân thật nhất.
Cô gái đo tức đến mức không thèm ăn cơm nữa, vứt đũa chạy đi.
Nam thanh niên cũng không thèm đuổi theo, tiếp tục ăn của mình.
Đường Uyển Tâm cắn đũa, “Anh không được học theo anh ta đâu đấy.”
Lục Phong Châu gắp một miếng thịt, “Ngoan, há mồm.”
......
Sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi, hai người học lại chia xa hơn mười ngày. Đến giữa tháng 8, khối 12 chính thức nhập học.
Đường Uyển Tâm, Lục Phong Châu, Tiểu Đào, Lưu Môn Đình bước vào năm cuối cùng của cuộc đời học sinh cấp ba. Các bài thi nhỏ liên tiếp không dứt, các kì thi lớn nối nhau tiến đến, tóm lại cả năm cuối cùng này của bọn họ chỉ có thể dùng một chữ để khái quát: “Thi.”
Mỗi ngày đều đối mặt với đống đề thi làm mãi không xong, ngoại trừ thời gian ăn cơm, đi WC, cả đám học sinh gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Chủ nhiệm lớp, cô Ngô thường thường cung cấp cho mọi người súp gà tâm hồn để cổ vũ tinh thần.
Đám học sinh cứ như tiêm máu gà, cạnh tranh từng điểm, tương lai tái chiến.
Cuộc sống sinh hoạt buồn tẻ, buôn chuyện lúc rảnh rỗi trở thành thú vui duy nhất của của các học sinh. Đám hồ bằng cẩu hữu thấy Lục Phong Châu luôn dính ngấy bên cạnh Đường Uyển Tâm, trêu ghẹo nói: “Lục Phong Châu, mày có chút tiền đồ đi được không?”
Lục Phong Châu: “Tiền đồ có cái rắm ấy.”
Không có cô, đời này là địa ngục nhân gian!
Hồ bằng cẩu hữu:...... Thật sự rơi vào lưới tình rồi?!
Lại đến mười tháng một, lần này chỉ có bốn người bọn họ cùng đi du lịch, họ cũng không muốn đi đâu quá xa, hành trinh xe di chuyển hết một giờ, trở về trong ngày.
Hành trình là do Đường Uyển Tâm sắp xếp. Dạo gần đây học tập quá mệt mỏi, áp lực quá lớn, bọn họ cần giảm sức ép. Nghe nói nhảy bungee là cách giải phóng áp lực tốt nhất, cho nên lần này địa điểm đích của bọn họ chính là nơi nhảy bungee.
Trước lúc đi Lưu Môn Đình chưa từng hỏi, chờ tới khi tới nơi rồi, sợ tới mức chân mềm nhũn, cậu ta ôm chặt cây cột, “Mình, mình sợ độ cao, mình không chơi.”
Tiểu Đào không thuận theo, kéo cánh tay của ta, “Lưu Môn Đình, rốt cuộc cậu có phải đàn ông không?”
Lưu Môn Đình: “Nếu cậu đã thắc mắc thì để mình cởi quần áo ra cho cậu nhìn xem nhé?”
Tiểu Đào: “Cút ——”
Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu nắm tay nhau, hai người lướt qua bọn họ, trực tiếp đi đến vách núi. Không phải chỉ là nhảy bungee thôi sao?
Bạn gái dám nhảy, cậu cũng theo cô thôi.
Đường Uyển Tâm có trái tim lớn, cái gì cũng không sợ, khi thắt dây bảo hộ vẫn luôn cười hì hì.
Cô và Lục Phong Châu được buộc chặt bên nhau, khi nhảy xuống ở giữa không trung, cô la lớn: “Lục, Phong, Châu, em, yêu, anh!”
“Em yêu anh.”
“Em yêu anh.”
Câu nói này cứ vang vóng khắp vách núi một lúc.
Lục Phong Châu: “Đường, Uyển, Tâm, anh, yêu, em.”
“Anh yêu em.”
“Anh yêu em.”
“......”
Trong không trung còn có tiếng gió vờn quanh, gió thổi hai người lắc lư trái phải, ba chữ “Anh yêu em” vang vọng thật lâu.
-
Tháng 11 trôi qua, lại một hồi học tập khẩn trương mới, một tuần sau học phải làm bài thi trắc nghiệm, Lần này điểm của Lưu Môn Đình không quá lý tưởng, lúc cả bọn tụ họp ăn cơm tối, cậu ta còn lau nước mắt, “Con mẹ nó, mình thật ngu ngốc, mình chính là loại gỗ mục không thể đẽo, Tiểu Đào, nếu mình không thi được vào cũng một trường đại học với cậu thì phải làm sao bây giờ?”
Lúc này Tiểu Đào cũng không thể tiếp tục phê bình cậu ta, đành phải nhẹ nhàng dỗ dành, “Không sao đâu mà, mới chỉ qua một lần thi thôi mà, như vậy chưa chứng minh được gì. Chúng ta tiếp tục nỗ lực, được không?”
Lưu Môn Đình đưa tay bóp đầu, “Mình cảm thấy cho dù mình nỗ lực hơn nữa cũng không thể thi được thành tích tốt.”
Lục Phong Châu nhấc chân đá cho cậu ta một cái, “Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ này của mày!”
Một cú đá này làm không tồi, ít nhất nó khiến Lưu Môn Đình tỉnh táo lại, không còn chìm trong mặc cảm tự ti nữa.
......
Cuộc sống hàng ngày cứ thế trôi qua, trong khoảng thời gian này, Đường Uyển Tâm còn tham gia vài cuộc thi tiếng Anh, đều đoạt được giải cao. Trường học còn cố ý đề cử cô tuyển thẳng vào trường đại học tốt nhất trong thành phố.
Đương nhiên, người cũng nằm trong danh sách tuyển thẳng ngoại trừ Đường Uyển Tâm còn có Lục Phong Châu. Các học sinh khác sôi nổi bàn tán, còn quăng cho bọn họ thật nhiều ánh mắt hâm mộ, trong ánh mắt đều viết: “Hai người thật giỏi, không cần chuẩn bị cho trận chiến thi đại học. Hai người quá trâu bò”
Tiểu Đào ôm bả vai Đường Uyển Tâm, “Hu hu hu, Tâm Tâm hai người quá lợi hại, mình cũng muốn được tuyển thẳng.”
Bản thân Đường Uyển Tâm thì lại không có nhiều dao động với chuyện được tuyển thẳng này, có một số việc cô chưa nghĩ xong. Còn chuyện có đồng ý tuyển thẳng hay không, cô muốn đợi bản thân suy xét rõ ràng đã rồi mới quyết định.
Cô còn chưa kịp suy xét rõ ràng, lãnh đạo nhà trường đã tìm cô nói chuyện trước. Danh ngạch được đề cử đi học của cô bị hủy bỏ. Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt ngưỡng mộ lúc trước biến thành ngờ vực, đám học sinh còn lén lút sôi nổi nghị luận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Nè, nghe nói danh ngạch được đề cử đi học của Đường Uyển Tâm bị hủy bỏ?”
“Hình như là có người nặc danh báo cáo.”
“Oa mẹ nó, không phải chứ?”
“Bệnh đau mắt* sao?”
“Cây to đón gió, người tài thì thường bị ganh ghét, xã hội này chính là như vậy.”
“Tao cảm thấy á, học bá người ta căn bản không thèm để ý đến chuyện có được đề cử đi học hay không. Chỉ với cái thành tích kia của cô ấy, muốn thi trường nào mà chẳng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Nhưng mà tao vẫn không kìm được tính ăn dưa, có ai biết cái người nặc danh báo cáo kia báo chuyện gì không?”
“......”
Các cuộc thảo luận khí thế ngút trời, đi hết từ chuyện này sang chuyện khác, Tiểu Đào đứng sau đám người đó, âm dương quái khí nói: “Có phải các cậu quá nhàn không? Muốn ăn dưa phải không? Cửa cửa hàng tiện lợi có bán, đủ loại cho mà chọn, các cậu muốn ăn dưa hấu, dưa Hami, dưa lê, hay là thích ăn dưa chuột? À, trong cửa hàng còn bán cả mướp đắng, có muốn tiện thể nếm thử không?”
“......”
Đường Uyển Tâm kéo tay Tiểu Đào lôi cô bé đang xù lông ra khỏi đám người.
Tiểu Đào trừng mắt, “Một đám cô ba bà sáu, cho bọn họ chút thuốc màu họ có thể mở cả phường nhuộm luôn (2).”
Đường Uyển Tâm cười nhạt không nói, danh ngạch của mình đột nhiên bị hủy đi có thể không tức giận sao?
Đúng là cô có hơi tức giận.
Nhưng còn chưa đến mức tức điên đâu.
Cô tin tưởng, với thành tích của cô, cho dù tham gia kì thi đại học, cũng có thể đậu được vào trường đại học A.
Đường Uyển Tâm thỏa mái nghĩ như vậy, không đại biểu Lục Phong Châu cũng có thể nuốt xuống cục tức này. Đã có người dám khi dễ đến trên đầu bạn gái cậu, sao cậu có thể để đối phương sống yên ổn?
Sau khi nghe ngóng ra là kẻ nào sử dụng thủ đoạn, buổi chiều sau khi tan học, cậu cố ý hẹn đối phương ra “trò chuyện tử tế.”
Cuộc nói chuyện vô cùng triết lý, khiến đối phương “khắc sâu ấn tượng”. Nghe nói, sau đó đối phương còn phải nằm trong bệnh viện mười ngày, hơn nữa còn nhất quyết ngậm miệng không chịu nói nguyên nhân bị đánh, mặc kệ người nhà có gặng hỏi như thế nào, vẫn chỉ đáp lại một lí do duy nhất: Không cẩn thận bị ngã.
Con mẹ nó chút, nhìn cái bản mặt sưng như đầu heo của cậu ta, cậu ta ngã vào hố phân sao?
Ngã?
Có quỷ mới tin!
Nhưng cậu nam sinh đó khăng khăng một mực chắc chắn nói cậu ta chỉ bị té ngã, mọi người cũng chỉ có thể “Ha ha.”
-
“...... Cậu không biết anh Châu của chúng ta anh minh thần võ đến cỡ nào đâu! Anh Châu vô cùng ngầu lòi, cầm một món đồ ở văn phòng hiệu trưởng trực tiếp ném xuống, sau đó còn nhẹ nhàng nói một câu, ông đây trượt tay, hiệu trưởng trực tiếp hóa đá luôn rồi. Ha ha, cậu không biết lúc ấy anh Châu của chúng ta đẹp trai đến cỡ nào đâu! Mình quả thực quá bái phục......” Lưu Môn Đình kể lại sự tích anh dũng của Lục Phong Châu sinh động như thật.
Chuyện Lục Phong Châu tự mình tìm đến văn phòng hiệu trưởng, từ chối danh ngạch được cử đi học khiến toàn bộ trường cấp ba Thánh Hiền kinh động. Mặc dù chuyện đó đã trôi qua được 5 ngày, Lưu Môn Đình vẫn có thể kể đi kể lại với tinh thần phấn chấn.
Sao lại có thể có người đẹp trai cool ngầu đến mức như vậy?
Quả thực là đẹp trai đến mức không muốn sống.
Lục Phong Châu nghe cậu ta cảm thán, nhấc chân đá vào mông cậu ta một cái. Lưu Môn Đình đã sớm có phòng bị, trước khi cặp chân dài kia chạm vào mông mình, cậu ta đã nhảy xa ba thước, “Ha ha, anh Châu, lần này anh đạp hụt rồi.”
Lục Phong Châu không đá trúng, nhưng vẫn có người tình nguyện thay cậu ta một chân.
Không biết Lôi Cương Quyết đã lặng lẽ xuất hiện từ khi nào, cho Lưu Môn Đình một chân, “Lăn đi.”
Mông Lưu Môn Đình lại lần nữa nở hoa, “Má ơi, con đau.”
Trong tiếng cười nói kêu khóc, Đường Uyển Tâm nhìn Lục Phong Châu, “Không hối hận?”
Lục Phong Châu sát lại gần cô, ghé vào lỗ tai, hơi thở của thiếu niên mát lạnh, lời nói ra lại mang theo ý trêu chọc không đứng đắn, “Em đi đâu thì anh đi đấy, em thi trường nào thì anh cũng thi trường đấy.”
Đường Uyển Tâm: “......”
Được rồi, cô bị cậu làm cho cảm động.
Cảm động muốn chết.
......
Những ngày của năm học cuối cấp trôi qua rất nhanh, con số đếm ngược treo phía sau bảng đen trong phòng học mỗi ngày đều giảm dần. Sau phong ba danh ngạch cử đi học trôi qua, Đường Uyển Tâm càng tập trung vào việc học hơn, thời gian hẹn hò với Lục Phong Châu cũng chủ yếu thảo luận vấn đề này.
Lục Phong Châu nhìn bạn gái học bá của cậu, đầu lưỡi chạm chạm vào răng, mẹ nó, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày học tập trở thành tình địch của cậu.
Còn là một tên tình địch như hình với bóng.
Đuổi không chạy, đánh không được.
Thôi được rồi, học đi.
Đường Uyển Tâm làm xong một bộ đề thi toán học, ánh mắt rơi xuống trên người Lục Phong Châu, thiếu niên cúi đầu múa bút thành văn, trên trang giấy có tiếng ngòi bút sàn sạt.
Mỗi khi làm bài, cậu đều thể hiện ra vẻ nghiêm túc, lông mày hơi nhăn lại, khóe mắt nhíu lên, đôi môi mím chặt, dường như chỉ cần nhìn qua một lần là có thể viết ra đáp án.
Đường Uyển Tâm buông bút, chống cằm xem cậu, người nỗ lực học tập thật đẹp trai!
Bạn trai cô thật đẹp trai!
Lục Phong Châu cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Đường Uyển Tâm, ngẩng đầu, hai ánh mắt chạm vào nhau, gương mặt Đường Uyển Tâm bỗng chốc đỏ bừng.
Không xong, bị bắt được.
Cô cúi đầu tiếp tục làm bài.
Lục Phong Châu cúi người, lướt qua mặt bàn, nâng cằm cô, nhanh chóng mổ một cái lên miệng nhỏ.
Đường Uyển Tâm càng thẹn thùng, nơi đây chính là thư viện đó. Tuy rằng khoảng thời gian này không có mấy người tới, nơi bọn họ đang ngồi cũng khá kín đáo, nhưng cũng không thể làm càn như vậy.
Cô che môi, đáy mắt lập lòe.
Lục Phong Châu lại giống như không có việc gì, hôn xong rồi tiếp tục làm bài, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy.
Hôn quả là thuốc trợ tim.
Thật đẹp.
Cậu trộm cong môi cười.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu tiến vào, bướng bỉnh tạo ra những vệt nắng nhạt màu trên bài thi, Đường Uyển Tâm nhìn theo ánh sáng, trong lòng hơi cảm thán, đảo mắt lại đến mùa đông rồi.
_________________________
Bệnh đau mắt: Ý chỉ những người gato, ghen tị với nữ 9 cho nên đi nặc danh tố cáo
Đoạn đầu, nam - nữ chính xưng hô có hơi khác nhau là bởi vì đôi này vẫn đang học cấp ba nhé, không được yêu sớm cho nên trước mặt bạn học thì vẫn giữa quan hệ bạn bè “trong sáng”
------oOo------