Chuyện Đường Uyển Tâm là nữ thần may mắn dấy lên làn sóng thảo luận trong trường cấp ba Thánh Hiền một thời gian rất dài. Vốn thành tích học tập của cô đã rất tốt, kì thi vừa rồi còn thi được thủ khoa của khối, đã là tiêu điểm chú ý của mọi người, không ngờ tiêu điểm này còn có một thân phận bí ẩn.
Hơn nữa, cái thân phận bí ẩn này quả thực làm mọi người dọa chấn kinh.
Sau đó, cảm nhận về Đường Uyển Tâm trong lòng các học sinh của trường cấp ba Thánh Hiền biến thành phong cách như vậy ——
“Xin hỏi, đàn chị Đường có ở đây không?”
Đồng học lớp ba khối 11: “Ai?”
Nam sinh: “Đàn chị Đường Uyển Tâm có ở đây không?”
Mỗ đồng học xua xua tay, “Không có.”
Nam sinh: “Vậy làm phiền bạn, sau khi cô ấy trở về thì giao cái này cho cô ấy.” Một phong thư cộng thêm một hộp chocolate.
Người nào đó nhận lấy, phất phất tay, “Được rồi, bạn đi đi, mình sẽ nói cho cậu ấy.”
Nam sinh đi rồi, người bên cạnh bạn học kia khe khẽ nói nhỏ, “Đây là người thứ mấy trong hôm nay?”
“Thứ 10 hay là thứ 11? Không nhớ rõ nữa, mỗi ngày nhiều người tới như vậy, ai rảnh mà đếm cụ thể.”
“Nhưng mà, lần này đúng là Đường Uyển Tâm đoạt hết nổi bật rồi. Từ đàn em khối 10 đến đàn anh khối 12 đều vội vàng đưa thư tình với tặng quà cho cậu ấy.”
“Hừ, đừng nói nữa.” Nam sinh đang cầm quà nhanh chóng chạy đến bàn học của Đường Uyển Tâm, nhét đồ vào ngăn bàn của cô.
Cậu ta vừa mới làm xong thì sau lưng đã có người cầm bóng rổ đi vào.
Gương mặt Lục Phong Châu lạnh lùng, đứng yên trước mặt người nào đó, “Sau này nếu lại có người tặng quà hay đưa thư tình cho Đường Uyển Tâm thì cứ ném hết đi cho tôi!”
Mỗ đồng học: “Chuyện này...... Như vậy không tốt lắm đâu?”
Lục Phong Châu hạ giọng, “Vậy thì tôi sẽ ném cậu vào thùng rác, cậu thấy như vậy có được không?”
Người nào đó xua tay, “Mình biết rồi, mình biết rồi. Sau này sẽ không truyền đồ hộ các nam sinh của lớp khác nữa.”
Lục Phong Châu lấy mấy món đồ từ trong ngăn bàn của Đường Uyển Tâm ra, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném chúng vào thùng rác.
Bây giờ, Đường Uyển Tâm đang là nhân vật phong vân trong trường học, có những người cho dù có quen biết hay không đều muốn đến nói chuyện kém fame của cô, nhưng trước đó Đường Uyển Tâm đã lén lút cảnh cáo Lục Phong Châu không được công khai mối quan hệ bọn họ.
Tuy cậu rất tức giận, nhưng lời bạn gái nói không thể không nghe.
Cho nên, lượng dấm uống mỗi ngày càng ngày càng nhiều.
Lưu Môn Đình thường kinh ngạc cảm thán: “Trên người anh Châu tỏa ra mùi chua nồng nặc, ánh sắp tiến hóa thành dấm tinh rồi có biết không?”
Lục Phong Châu nhấc chân đá vào mông cậu ta, “Lăn ——”
Lưu Môn Đình phối hợp lăn xa.
Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào cùng đi WC về, vừa mới bước chân vào phòng học đã có bạn học nháy mắt ra hiệu cho cô. Đường Uyển Tâm lập tức bắt được tín hiệu, cô mỉm cười, nhẹ gật đầu, không tiếng động nói: “Cảm ơn.”
Sau đó ngước mắt nhìn về phía góc sau của phòng học, nơi đó có thiếu niên đang ôm ngực nhắm mắt nghỉ ngơi. Phần mũ áo to đùng được kéo xuống, che hết cả khuôn mặt, chỉ lộ ra phần cằm nhòn nhọn, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, quanh thân tản ra khí thế “Ông đây đang khó chịu”.
Đường Uyển Tâm chậm rãi đến gần, đứng yên bên cạnh Lục Phong Châu, nhìn ly nước trống rỗng trên bàn của cậu, giơ tay cầm lấy, bỗng nhiên, cổ tay bị một bàn tay hữu lực bắt lại.
“Đừng nhúc nhích.”
“Cốc của cậu không còn nước, mình đi lấy cho cậu một chút nhé?” Đường Uyển Tâm cười nói.
Lục Phong Châu ngẩng đầu, vành mũ giật giật, lộ ra đôi mắt hẹp dài, ánh mắt u ám thâm trầm, cậu lấy lại ly nước trống rỗng trong tay Đường Uyển Tâm, đặt nó qua một bên, rồi kéo cô lại gần, “Gần đây luôn có người thích tặng quà cho em.”
Ngữ khí vô cùng âm trầm.
Đường Uyển Tâm cong môi, hạ giọng, “Tức giận sao?”
Lục Phong Châu cũng không giấu giếm, “Ừm.”
Tay Đường Uyển Tâm đặt lên vai cậu, “Tình cảm của em với anh như thế nào thì chắc anh cũng biết, anh đừng ăn dấm lung tung.”
Lục Phong Châu nhướng mày hỏi: “Khi nào có thể công khai?”
Đường Uyển Tâm nghĩ nghĩ, “Đại học đi, đến lúc lên đại học chúng ta sẽ công khai.”
Lục Phong Châu: “......”
Mẹ nó, còn phải đợi lâu như vậy!
Đường Uyển Tâm: “Sau này em sẽ bảo những người đó đừng tặng nữa.”
Lục Phong Châu: “Nếu còn có thằng nào dám đưa, anh sẽ đánh thằng đó.”
Càng nói càng giở tính trẻ con.
Đường Uyển Tâm mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, “Được.”
Ngọn lửa tức giận trong lòng Lục Phong Châu dần lắng xuống, tầm mắt lướt qua một học sinh đang hóng chuyện, ánh mắt tức khắc biến thành băng tuyết.
Người nọ vội vàng quay đầu lại, má ơi, hù chết bảo bảo rồi.
Hu hu, lão đại quả nhiên là lão đại.
Mới bị nhìn một cái đã khiến bảo bảo lạnh cả người.
Đường Uyển Tâm lại cầm lấy cái ly, “Được rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi, mình đi lấy nước.”
Lục Phong Châu cứng ngắc gật đầu. Cho dù bên người người khác có nghĩ như thế nào, Đường Uyển Tâm vẫn là bạn gái của cậu, cô sẽ đi lấy nước giúp cậu, và cũng chỉ lấy giúp một mình cậu thôi.
Nghĩ đến đây, Lục Phong Châu vừa lòng cong môi.
-
Ngày mùng 10 tháng 1, các học sinh cùng nghênh đón kì thi cuối kỳ. Lần này Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu được xếp ngồi cùng một phòng thi. Dù giữa hai người vẫn có vài người ngăn cách, nhưng lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại luôn có thể nhìn thấy đối phương.
Trong lòng Lục Phong Châu cảm thấy mỹ mãn, loại cảm giác này không tồi.
Đường Uyển Tâm thì chỉ một lòng nghĩ tới kì thi, không suy xét nhiều như vậy.
......
Hai ngày thi qua đi rất nhanh, khi kết thúc môn thi cuối cùng, mọi người đều có loại cảm giác quen thuộc: “Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi”.
Sau khi thi cuối kì xong, trường học bắt đầu được nghỉ, lại đến Tết Âm Lịch, bất tri bất giác, Đường Uyển Tâm đã bước vào tuổi 18.
Sinh nhật Đường Uyển Tâm là vào ngày mùng ba đầu năm, đón xong lễ giao thừa là đã sắp tới sinh nhật cô. Thời điểm này vào các năm trước, cô thường cùng người nhà đón sinh nhật, năm nay, cô lại chọn trải qua sinh nhật với bạn bè.
Đường Thắng nhìn con gái đã trưởng thành, cao đến cằm ông, nội tâm cảm khái: Vợ ơi, Tâm Tâm của chúng ta đã trưởng thành, đã là thiếu nữ 18 tuổi rồi, em ở trên trời có linh thiêng cũng có thể an giấc ngàn thu.
......
Đường Thắng đã đặt nhà hàng từ năm trước. Ngày mùng ba đó, có rất nhiều bạn học của lớp ba khối 11 đến tham gia, cùng nhau chúc mừng sinh nhật cô.
Sau khi thổi tắt ngọn nến sinh nhật, cô thầm ước nguyện vọng sinh nhật. Mong những người cô yêu thương vĩnh viễn khỏe mạnh bình an, mong cho thiếu niên của cô cả đời vui vẻ.
Bữa tiệc sinh nhật đó rất vui, các bạn học ăn ăn uống uống, cãi nhau ầm ĩ, Đường Uyển Tâm bị trét kem bơ đầy mặt.
Tiểu Đào cũng không trốn thoát, không chỉ trên mặt mà kem còn dính cả lên người cô ấy.
Lưu Môn Đình là người thảm nhất, gần như toàn bộ bánh kem đều đáp trên mặt cậu ta, đôi mắt cũng bị kem che lại, không nhìn thấy gì.
Tiểu Đào nhân lúc mọi người không chú ý, giải cứu cậu ta ra, đưa cậu ta vào toilet, “Cậu nhìn lại dáng vẻ của mình xem, đúng là xấu muốn chết.”
Lưu Môn Đình cười hì hì: “Xấu mà cậu còn đi theo mình.”
Tiểu Đào ném tay cậu ta ra, “Vậy mình không đi theo cậu nữa.”
Lưu Môn Đình ngăn cô ấy lại, “Đừng mà, mình sai rồi, bà cố nội của mình, mình sai rồi.”
Tiểu Đào mím môi, xoay người tiếp tục dẫn cậu ta đến toilet.
Lưu Môn Đình ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Đường Uyển Tâm nhìn các bạn học trong phòng, ai ai cũng vui vẻ đến cười không khép nổi miệng. Trong số đó, người vẫn còn an ổn sạch sẽ nhất chính là Lục Phong Châu.
Đại ca học đường kiêm học bá, ai dám chọc!
Không muốn sống nữa hả?
Cho nên một đám cừu non ngoan ngoãn trực tiếp né qua cậu.
Lục Phong Châu cũng vô cùng vừa lòng với sự biết điều của các bạn học. Hôm nay cậu không thể vác cái bộ dạng dơ bẩn đó được, lát nữa còn có chuyện phải làm mà.
Nghĩ đến việc phải làm, đáy mắt cậu thoáng chốc trở nên sáng ngời lên, ánh mắt nhìn về phía Đường Uyển Tâm.
Tầm mắt Đường Uyển Tâm lướt qua đám người, cũng nhìn về phía Lục Phong Châu. Hai người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, trao nhau ánh mắt triền miên, trong đó còn có nhiều lời nói không hết.
Sau khi ăn xong, đoàn người di chuyển lên KTV trên lầu, bắt đầu giai điệu quỷ khóc sói gào, quái thú gầm rú.
Lục Phong Châu nhân cơ hội mọi người không chú ý, lôi Đường Uyển Tâm ra ngoài. Hai người đi đến chỗ ngoặt tại cầu thang, bạn gái tổ chức sinh nhật, cậu chỉ có thể đứng yên nhìn, không thể ôm cũng không thể hôn, trong lòng thật không cân bằng chút nào.
Bây giờ phải nhân lúc không có ai, cậu ôm chặt cô trong hai phút.
Đường Uyển Tâm đẩy đẩy cậu, “Buông ra nào.”
Lục Phong Châu lại nghe lời đến bất ngờ, thật sự buông tay, cong môi, “Vậy đổi thành em ôm anh.”
“......”
Vô lại.
Đường Uyển Tâm ôm Lục Phong Châu một cái tượng trưng, tay còn vỗ nhẹ trên lưng cậu hai hạ.
Lục Phong Châu cảm thấy mỹ mãn, thả người ra, lấy ra một đôi găng tay từ trong túi.
Đường Uyển Tâm nhận lấy, “Quà sinh nhật?”
Lục Phong Châu nhíu mày, “Không thích? Không thích thì trả cho anh.”
Đường Uyển Tâm cất đôi găng tay trong túi áo, “Đã tặng rồi còn muốn đòi về, thật nhỏ mọn.” Ngoài miệng thì nói cậu keo kiệt, nhưng trên gương mặt cô toàn ý cười.
Lục Phong Châu nhớ tới một câu văn rất có triết lý mà cậu trên mạng, nó nói: Khẩu thị tâm phi —— thành ngữ chuyên dụng cho phái nữ.
Sau đó, hai người lại nói chuyện một lúc lâu, đương nhiên cũng không phải kiểu “nói chuyện” đơn thuần, cuối cùng thì Đường Uyển Tâm vẫn bị người nào đó chiếm sạch tiện nghi.
Gương mặt Lục Phong Châu hồng hào tỏa sáng, trái tim đập cực nhanh, mẹ nó, thật muốn bắt cóc cô về nhà.
Lại lát sau, Tiểu Đào đi ra ngoài tìm cô, Đường Uyển Tâm ra dấu im lặng, cô đi theo Tiểu Đào về phòng KTV trước, vài phút sau Lục Phong Châu mới đi vào.
Ánh mắt hai người giao lưu: Tị hiềm - check.
Các bạn học bắt đầu ồn ào, muốn chơi trò nam nữ song ca hát bản tình ca.
Tính ham chơi của Lưu Môn Đình nổi lên, kéo Tiểu Đào chọn một bài hát vô cùng sến súa 《 ánh trăng biểu lộ lòng ta 》, bài hát cổ này chắc phải có từ thời của bà ngoại cô, nhưng mọi người lại có vẻ rất hào hứng phấn khích, liên tục vỗ tay.
Bài hát thứ hai đương nhiên phải dành cho thọ tinh rồi. Đường Uyển Tâm đã sớm cho Lục Phong Châu một ánh mắt an tâm, cô nhờ một bạn học nữ khác hát cùng mình.
10 giờ tối, mười mấy người đi ra khỏi KTV, Đường Uyển Tâm đi tính tiền, không ngờ lại được thông báo là đã có người thanh toán, cô nghi ngờ nhìn qua chỗ Lục Phong Châu.
Lục Phong Châu đang nói chuyện phiếm câu được câu không với Lưu Môn Đình, nhìn thấy ánh mắt của cô, cười xấu xa.
Đường Uyển Tâm đỏ mặt, nghiêng đầu đi nơi khác.
Đi ra bên ngoài, trời đang đổ tuyết, bông tuyết bay bay, cảnh sắc trước mặt đã được tuyết nhuộm thành trắng xóa. Cảnh tượng tuyết rơi trong năm mới rất mộng ảo.
Đường Uyển Tâm duỗi tay đón lấy một bông tuyết, đáy mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng. Từ góc độ của Lục Phong Châu nhìn qua, chỉ cảm thấy thiếu nữ như lóe sáng minh châu, hàm dưới khẽ nhếch, đường cong gương mặt nhu hòa, đẹp đến loá mắt.
“Oa, tuyết rơi.” Tiểu Đào chạy ra.
“Ha ha ha, tui thích nhất tuyết rơi.” Lại có người vui vẻ hô
“Đúng là nữ sinh, suốt ngày chỉ thấy mấy thứ bay bay mờ mịt này.” Lưu Môn Đình nói.
Tiểu Đào: “Cậu rất biết nữ sinh sao?”
Lưu Môn Đình lập tức câm miệng, cậu không hiểu, không hiểu tí gì hết. Cậu đưa tay lên miệng, làm động tác kéo khóa.
Lúc này Tiểu Đào mới lộ ra nụ cười đắc ý.
“Lúc này cũng đã muộn rồi, tôi đã gọi xe taxi cho mọi người, đều lên xe đi.” Lục Phong Châu chỉ chỉ bãi đỗ xe phía trước.
Lúc này, Đường Uyển Tâm mới nhìn thấy đèn xe lập loè không ngừng ở bãi đỗ xe.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn.”
“Tạm biệt.”
“Cúi chào.”
“......”
Đường Uyển Tâm phất tay tạm biệt, ba chiếc xe đã rời đi. Trong bãi đỗ xe chỉ còn cô và Lục Phong Châu.
Lục Phong Châu giúp cô kéo lại khóa của áo khoác lông vũ, rồi lại chỉnh mũ len, còn cởi khăn quàng cổ đang đeo trên cổ mình xuống, quấn quanh cổ cô, “Anh đưa em về nhà.”
Đường Uyển Tâm ngoan ngoãn mặc cậu “động tay động chân”, “Được.”
Đèn đường sáng lấp lánh, các bông tuyết dồn dập hạ xuống trần gian. Giữa không trung có vô số tinh linh tiểu tuyết, chúng nhảy múa, xoay tròn rồi mới rơi xuống.
Đoạn đường dài ngoằng chỉ lưu lại hai dấu chân chỉnh tề, một nông một sâu, một lớn một nhỏ, kéo dài thật xa.
------oOo------