Đường Uyển Tâm nhìn bài post, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, đôi khi con người ta muốn điệu thấp mà xem ra cũng khó làm được, nếu đã như vậy, cô còn điệu thấp cái rắm.
Đường Uyển Tâm đăng ký một tài khoản bằng tên thật, đăng bình luận dưới bài post: [ có một số việc, người đang làm, trời đang nhìn. Nếu đàn chị muốn đổ cái chậu phân này lên đầu em, vậy thì mời lấy chứng cứ ra. Hơn nữa, ngày hôm đó rõ ràng là đàn chị Mạnh Đan quấn lấy không cho em đi, sao bây giờ lại đổi giọng nói em bắt nạt chị. ]
[ chủ bài post, mặc kệ lúc đầu bạn ôm mục đích gì mà lại đăng bài post này, nhưng dưới tình huống không có bất luận chứng cứ gì, bạn lại dẫn đường đăng thông tin chưa xác thực, khiến các bạn học hiểu lầm, chửi bới tôi. Nếu bạn không thể đưa ra bất kì lời giải thích hợp lý nào cho vấn đề này, thì tôi đành phải tra nick thật của bạn, sau đó sẽ giao bạn cho trường học xử lý. ]
Khu bình luận vốn có vài ID quen mắt, chửi rất hăng, nhưng sau khi thấy dòng bình luận này, đều đánh trống lui quân.
Chỉ có một tài khoản tên SB vẫn không rõ lý lẽ, còn tiếp tục nhảy nhót: [ mày có biết loại hành vi này của mày gọi là cái gì không? Tẩy trắng. Nhưng mà, đáng tiếc là chúng tao đều có mắt, sẽ không chỉ vì hai ba câu nói của mày mà bị lừa gạt cho qua chuyện này. Mày chỉ là một học sinh khối 10, sao lại có năng lực thắng được mấy học sinh giỏi xuất sắc của khối 12? Chỉ riêng chuyện này đã đủ để chứng minh mày đang gian lận rồi. ]
Dưới bình luận đó, cũng có người đưa ra ý kiến phản đối: [ bạn gì ơi, mình thấy bạn đang hơi cưỡng từ đoạt lí đấy. Chẳng lẽ không bạn cũng đang tẩy trắng sao? Mau mau xem lại sàn nhà của bạn đi, sắp bị bạn tẩy đến thủng một lỗ rồi. ]
[ Chủ bài post đâu? Triệu hồi chủ bài post, ở đâu mau chạy tới? Phải giải quyết việc này xong mới có thể ngủ đấy nha! ]
Sau đó lại bắt đầu có người ồn ào vào góp vui, [ nếu không như vậy đi, buổi sáng ngày mai trên trường hình như có tổ chức một buổi đọc diễn cảm tiếng Anh. Hay là để cả Đường Uyển Tâm, Mạnh Đan và Lăng Tiểu Tuyết cùng đi lên thử xem? Chỉ cần Đường Uyển Tâm chứng minh được năng lực của mình vượt qua hai người kia, vậy chuyện hôm nay cứ coi như không tồn tại. ]
Lời đề nghị này trong nháy mắt đều được mọi người tán đồng.
Có người dẫn đầu phát biểu cái nhìn: [ tui cũng cảm thấy phương pháp này không tồi, nhưng vấn đề là, làm sao để chứng minh ai giỏi hơn. ]
Lầu 300: [ Chuyện này thì có gì mà khó. Kêu mỗi lớp làm một cái bảng bỏ phiếu rồi thống kê lại thôi. ]
Lầu 320: [ Nhưng mà cách này dễ làm giả lắm. ]
Lầu 350: [ Hay là cứ để mỗi khối chọn ra năm người đại diện bỏ phiếu ngay tại chỗ? Như vậy thắng bại có thể nhìn thấy ngay lập tức. ]
Bình luận này được nhiều người like, và tỏ vẻ đồng ý nhất.
Lục Phong Châu chính là người chủ bình luận thứ 350 này, lại phát biểu thêm ý kiến: [ Năm người này nhất định phải là nam sinh. ]
Phía dưới ngay lập tức có người hỏi: [ vì sao? ]
Lục Phong Châu: [ nam sinh thường công bằng hơn. ]
Không ai nghĩ đến lí do này, nhưng nhìn lại ba chữ Lục Phong Châu trên tài khoản kia, thì không có ai dám đưa ra ý kiến phản bác.
Người ta là lão đại, người ta có quyền định đoạt.
Lầu 400: [ Được. ]
Lục Phong Châu vừa lòng rời khỏi diễn đàn, kỳ thật lí do cậu đề nghỉ để đám nam sinh làm trọng tài là bởi vì nam sinh ấy mà, có thể dùng nắm đấm để giải quyết. Nếu có ai dám không chọn Đường Uyển Tâm, cậu có thể trực tiếp tặng miễn phí một cú đá, đảm bảo người đó lập tức nghe lời.
Nữ sinh thì không dễ làm như vậy, cả đám đều thích khóc.
Đường Uyển Tâm nhìn bọn họ tranh luận, trả lời bình luận kia: [ Được. ]
-
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Đường Uyển Tâm liền mở mắt, cô vỗ vỗ mặt, nhìn số thời gian hiển thị trên đồng hồ, 5 giờ sáng. Dậy hoạt động cánh tay, rồi mới bò khỏi giường.
Mặc dù tiếng Anh là thế mạnh của cô, nhưng cô chưa từng ngồi trong phòng phát thanh đọc diễn cảm, hơn nữa còn là đọc bản thảo chưa biết trước. Nói cách khác bài đọc Tiếng Anh vào buổi sáng ngày hôm nay, đối với Mạnh Đan và Lăng Tiểu Tuyết mà nói, chỉ là những chuyện hết bình thường, dù sao thì bọn họ cũng là thành viên trong đội phát thanh viên của trường, chắc chắn đã sớm đọc trước bản thảo. Còn cô? Đến nội dung bản thảo nói về cái gì cũng không biết, phần thắng lại càng nhỏ hơn một chút.
Nhưng mà cô...... Không thể thua.
Hơn nữa cô còn là nữ thần may mắn, vì vậy cô càng không thể thua.
Đường Uyển Tâm mặc quần áo xong, không ăn bữa sáng đã ra khỏi cửa. Không hề ngoài ý muốn, lại có người đứng trước cổng lớn chờ cô.
Trên chiếc áo khoác dày của thiếu niên còn đọng lại hơi thở của sương sớm buổi sáng, đôi bàn tay được nhét trong túi áo, cả người lười biếng dựa vào vách tường.
Đường Uyển Tâm hỏi: “Cậu đến đây lúc nào thế?”
Lục Phong Châu: “Vừa đến.” Sau đó, cậu lục lọi cặp sách, lấy ra một túi sữa đậu nành còn nóng, “Uống sữa đi.”
Đường Uyển Tâm thuận tay nhận lấy, thật ra cô cũng muốn từ chối, nhưng cô biết Lục Phong Châu sẽ không quan tâm mấy lời từ chối đó.
Còn chưa đi được hai bước, Lục Phong Châu đã quen thuộc tháo chiếc cặp sách trên vai cô xuống, “Tôi mang giúp em.”
Đường Uyển Tâm ngậm ống hút, “Không nặng đâu.”
Lục Phong Châu dùng tay ước lượng, “Ít nhất cũng nặng khoảng mười cân đi?”
Đường Uyển Tâm: “......”
Lão đại, tay cậu có vấn đề gì sao?? Gắn cân à? Lần nào cũng đo chính xác thế!
Hai người đi đến trước trạm chờ xe buýt công cộng, Lục Phong Châu nhướng mày hỏi: “Vì sao em không để tài xế đưa đón đi học?”
Đường Uyển Tâm hút một ngụm sữa đậu nành, chậm rãi nuốt xuống, “Quá rêu rao.”
Lục Phong Châu gật gật đầu, cũng đúng, tập đoàn Đường thị là công ty đã niêm yết, thứ không thiếu nhất chính là tiền. Những người thực sự có tiền, cơ bản thường muốn điệu thấp.
Đường Uyển Tâm: “Cậu thì sao? Vì sao không ngồi xe?”
Cô nhớ rõ gia cảnh nhà Lục Phong Châu cũng không tồi.
Lục Phong Châu cong môi, “Muốn ở cùng em.”
“......”
Mặc kệ câu nói này là thật hay giả, nhưng những lời này đã thành công khiến khuôn mặt Đường Uyển Tâm đỏ như trái táo. Được rồi, trên thế giới luôn có một loại người như vậy, họ luôn giỏi nắm bắt mỗi cơ hội có lợi với chính mình, sau đó làm những chuyện họ muốn làm.
Không bao lâu sau, xe buýt công cộng đã đi tới, hai người cùng lên xe.
Những người dậy sớm đón xe buýt công cộng trên cơ bản đều là những người phải đi làm. Sáng sớm, trên xe có rất nhiều người chen chúc. Đường Uyển Tâm đứng bên cạnh lan can, Lục Phong Châu cũng theo sát, đứng bên cạnh cô.
Xe buýt đang chạy rất mượt mà đột nhiên một phanh gấp lại, Đường Uyển Tâm theo quán tính ngã người về phía trước, cả người nhào vào trong ngực Lục Phong Châu.
Ngực thiếu niên rất cứng rắn, Đường Uyển Tâm đâm vào liền cảm thấy đầu váng mắt hoa một trận, đại não trống rỗng vài giây, chính trong vài giây này khiến cô làm ra vài hành động khác với ngày thường, cô chọc chọc khuôn ngực Lục Phong Châu, hỏi: “Ngực cậu làm từ cái gì thế? Sắt thép sao?”
Đau chết cô rồi.
Lục Phong Châu cũng vừa mới ổn định thân thể, đứng vững lại. Bị Đường Uyển Tâm chọc chọc như vậy, cậu vô thức lùi về phía sau một chút, đáy mắt toát ra một ánh nhìn không rõ ý vị.
Đường Uyển Tâm chọc xong rồi mới ý thức được hành động này không thích hợp. Cô nhanh chóng rời khỏi vòng ôm của Lục Phong Châu, xoay người làm bộ ngắm cảnh quan ở bên ngoài, xoay mặt qua góc độ cậu không nhìn thấy, nhăn mi.
Cô, cô vừa làm cái gì thế?
Muốn chết.
Lục Phong Châu nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô, “Ngực tôi làm từ thịt. Nếu không tin thì cho em sờ lần nữa đấy?”
Đường Uyển Tâm: “......”
Quá xấu hổ.
Không thể quay đầu lại.
Có chết cũng không thế tiếp lời.
Toàn bộ thời gian còn lại, Đường Uyển Tâm trước sau như một, nhất quyết duy trì tư thế nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Lục Phong Châu bảo về cô từ phía sau, đôi mắt khóa chặt lấy bóng dáng nhỏ bé của thiếu nữ, cô đang nhìn phong cảnh, còn cậu đang nhìn cô.
=
Lúc bọn họ trường học, trong trường chẳng có được mấy bóng người, Lục Phong Châu nói với Đường Uyển Tâm: “Đi theo tôi.”
Hôm nay Đường Uyển Tâm tới sớm như vậy đương nhiên là do có chuyện quan trọng cần làm. Cho nên hiện tại cô chẳng có tâm tình đi chơi với Lục Phong Châu, cô lắc đầu, “Mình còn có việc, cậu đi trước đi.”
Lục Phong Châu túm lấy tay áo đồng phục của cô, “Em đi cùng tôi tới nơi này trước.”
Đường Uyển Tâm nhìn đồng hồ, đúng là bây giờ vẫn còn sớm, cứ đi với cậu một lúc cũng được, cô đi theo Lục Phong Châu, rẽ về hướng bên phải.
Hai người quanh co một hồi, đích đến là phòng học của lớp một khối 12.
Đường Uyển Tâm dừng chân, “Làm gì vậy?”
Lục Phong Châu buông tay cô ra, “Chờ ở đây.”
Cậu đội mũ của áo hoodie lên, đẩy cửa phòng học ra, bận rộn tìm kiếm bên trong một lúc, hơn mười phút sau, cậu đi ra ngoài, “Được rồi, đi thôi.”
Đường Uyển Tâm tỏ vẻ khó hiểu với hành động thần bí của Lục Phong Châu.
Chẳng qua sau khi cô nhìn thấy món đồ mà Lục Phong Châu cho mình, biếu cảm trên gương mặt lại thay đổi.
Lục Phong Châu: “Cầm lấy đi.”
Đường Uyển Tâm: “Cho mình?”
Lục Phong Châu gật đầu.
Đường Uyển Tâm hồ nghi mở thứ đó ra, tập trung nhìn nó, là bản thảo tiếng Anh của bài phát thanh sáng nay??
Lục Phong Châu lại nhíu mày, “Em mau tìm một chỗ yên tĩnh, đọc qua nó vài lượt đi.”
Đường Uyển Tâm: “Được.”
Đúng là bây giờ thứ cô cần nhất là bản thảo của bài phát thanh sáng nay.
Lục Phong Châu nghe được câu trả lời của Đường Uyển Tâm, liền dẫn đầu đi về phía trước, đi được vài bước, cậu quay đầu nhìn lại, thiếu nữ vẫn còn đứng tại chỗ, cậu lại lộn trở lại, “Đi mau thôi.”
Đường Uyển Tâm lắc đầu, “Nếu chúng ta cầm bản thảo đi, bọn họ càng có cớ để nói, như vậy đi, cậu chờ mình mười phút, mười phút sau mình đưa lại bản thảo cho cậu, để cậu trả nó lại chỗ cũ.”
Lục Phong Châu: “...... Em xác định?”
Chỉ cần mười phút là có thể xem xong hết toàn bộ bản thảo?!
Đường Uyển Tâm gật đầu: “Chờ mình nhé.”
Sau đó, cô nhanh chóng khởi động trí nhớ hình ảnh. Sau khi Đường Uyển Tâm trọng sinh, cô phát hiện mình có một bàn tay vàng, có thể nhanh chóng ghi nhớ rất nhiều thứ dưới dạng hình ảnh. Lúc đầu, cô cũng không quá tin tưởng vào khả năng này, nhưng từ cái ngày bắt đầu vùi đầu đọc sách tiếng Anh, một ngày xem được mười bốn quyển sách, trong lòng cô đã chấp nhận sự thật là mình có bàn tay vàng.
Mặc kệ như thế nào, có bàn tay vàng thì đương nhiên phải dùng chứ.
Không thể lãng phí được.
Lục Phong Châu khoanh tay trước ngực, nhìn Đường Uyển Tâm. Tuy cậu biết cô rất tuyệt, nhưng chuyện dùng mười phút có thể nhớ hết bốn trang bản thảo, cậu vẫn ôm thái độ hoài nghi.
Cậu dựa vào tường, yên lặng chờ, cũng không sợ bị người khác phát hiện.
Mười phút sau, Đường Uyển Tâm trả bản thảo lại cho Lục Phong Châu, “Trả nó lại thôi.”
Lục Phong Châu: “Thật sự xem xong rồi?”
Đường Uyển Tâm: “Ừm, mình nhớ hết rồi.”
Lục Phong Châu: “......”
Đây là con mẹ nó thần tiên hạ phàm sao?
Vẫn là cậu tinh mắt.
Không bao lâu sau, hai người cùng nhau rời đi.
7 giờ, buổi phát thanh tiếng Anh bắt đầu.
Lăng Tiểu Tuyết đọc trang đầu tiên của bản thảo, âm sắc rất đẹp, tròn trịa rõ ràng, phát âm cũng rất chuẩn.
Mạnh Đan đọc trang thứ hai của bản thảo, vấn đề khẩu âm địa phương của cô ta hơi nặng, tuy nghe không rõ ràng bằng Lăng Tiểu Tuyết, nhưng trình độ cũng có thể coi như không tồi.
Cuối cùng là lượt của Đường Uyển Tâm, cô nhìn thoáng qua bản thảo, đọc hết các trang bản thảo còn lại.
Lăng Tiểu Tuyết: “......”
Mạnh Đan: “......”
Trọng tài: “......”
Giọng Đường Uyển Tâm thanh thúy, không có bất luận cảm giác khẩu âm địa phương nào. Những từ tiếng Anh chảy ra từ trong miệng cô luôn có cảm giác rất thuần khiết. Hơn nữa cô còn nhấn nhá đúng chỗ, khiến mọi người không khỏi đắm chìm vào trong đó
Ánh mặt trời chiếu vào phòng phát thanh, vừa lúc chiếu rọi lên gương mặt cô, ánh mắt long lanh, đặc biệt mê người.
Nhóm giám khảo thương lượng một chút, cho điểm đánh giá.
Khi Đường Uyển Tâm bước ra khỏi phòng phát thanh, sắc mặt âm trầm, đáy mắt không có ánh sáng, nhìn thấy Lục Phong Châu cũng không nói gì.
Lục Phong Châu đuổi kịp, nhìn dáng vẻ thương tâm của cô gái nhỏ, suy nghĩ cách dỗ dành cô, “Không sao đâu, thua thì thua thôi, dù sao em cũng mạnh hơn bọn họ nhiều.”
Đường Uyển Tâm nghe xong, bước chân càng nhanh.
Lục Phong Châu lắc đầu, khuyên sai rồi?
Cậu vội vàng đuổi kịp, “Đừng khổ sở, lần này không được thì còn có lần sau, hơn nữa, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.”
Đợi cậu dỗ cô xong, nhất định sẽ đi đánh chết mấy tên giám khảo có mắt như mù kia.
Đây là cái kiểu an ủi ngu ngốc gì thế?
Đường Uyển Tâm dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn cậu.
Lục Phong Châu cong môi, “Những lời tôi vừa nói đều những lời xuất phát từ trái tim. Không sao, thua cũng không sao.”
Đường Uyển Tâm nhìn nhìn, bỗng nhiên cười rộ lên, “Ha ha ha.”
Lục Phong Châu nắm chặt tay cô, “Em thắng rồi?”
Đường Uyển Tâm gật đầu, “Mình thắng rồi.”
Ánh mắt Thiếu nữ tỏa sáng lấp lánh, hình như bên trong có ngọn lửa đang nhảy nhót.
Lục Phong Châu đối diện với ánh mắt như vậy, trái tim chợt đập nhanh hơn, cậu nhân lúc Đường Uyển Tâm đang mỉm cười, tâm trạng vui vẻ, đột nhiên tập kích.
------oOo------