Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Con ngươi của Tư Không Thiên Lạc đột nhiên co lại, trường thương trong tay đâm tới với khí thế ngàn quân. Nàng có thể cảm nhận được tiếng sấm vang lên mơ hồ ở chuôi kiếm, nàng không biết kiếm này rút ra không biết sẽ có uy thế ra sao, cho nên chỉ có thể dốc toàn lực xuất thương ứng phó.
Nhưng Lôi Vô Kiệt lại không rút ra được! Hắn dùng hết sức lực toàn thân cầm chuôi kiếm nhưng vẫn đờ người ra, chứng kiến bàn tay trống trơn.
Vốn hắn đang rất tự tin, nghĩ rằng lúc này chắc chắn mình sẽ rút được kiếm ra, nào ngờ tuy thân kiếm và vỏ kiếm ngo ngoe như muốn hành động nhưng vẫn không hề có ý định rời khỏi nhau. Lôi Vô Kiệt sửng sốt một giây, sau đó đột nhiên nhảy lên cao. Thanh Ngân Nguyệt cắt đứt vai hắn, máu tươi chảy ròng ròng.
Tư Không Thiên Lạc ngây người, vốn đã chuẩn bị để nghênh chiến vơi chiêu kiếm cực mạnh, nào ngờ Lôi Vô Kiệt lại đột nhiên thu kiếm. Cô vội vàng thu hồi thế thương, cho nên chỉ cắt đứt bên vai Lôi Vô Kiệt, không xuyên thủng cả vai hắn.
Mọi người quan chiến đều ngây ra như phỗng.
Tư Không Trường Phong trên nóc nhà chỉ mỉm cười, không nói gì.
Đường Liên lại nhíu mày: “Lôi Vô Kiệt, ngươi nghĩ cái gì thế?”
Tiêu Sắt đưa mắt nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, Lôi Vô Kiệt sờ miệng vết thương trên vai, cười khổ lắc đầu nói với Tiêu Sắt.
“Không đánh nổi.” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng nói.
Tư Không Thiên Lạc còn đang ngây ra tại chỗ, không hiểu vì sao Lôi Vô Kiệt lại đột nhiên thu hồi chiêu kiếm kia.
Đúng lúc này Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt không hẹn mà cùng quay người, nhanh chân bỏ chạy!
Một người là truyền nhân của khinh công đệ nhất thiên hạ Đạp Vân, một người không biết được hòa thượng Vô Tâm đả thông kinh mạch nào, xét theo công phu chạy trốn bọn họ không thua kém bất cứ ai. Chỉ trong giây lát đã chạy xa mấy chục bước!
Tư Không Thiên Lạc khôi phục tinh thần, xách trường thương lên đuổi theo: “Hai tên rác rưởi kia, chạy đâu!”
Lôi Vô Kiệt vừa chạy vừa than thở: “Tiêu huynh, rốt cuộc ngươi rước đâu ra cô nàng lợi hại như vậy?”
“Ta rước á?” Tiêu Sắt trợn mắt khinh bỉ: “Ai rảnh rang đi trêu loại con gái như vậy?”
Tư Không Thiên Lạc cách đó không xa nghe thấy câu này, nổi giận mắng: “Loại con gái nào?”
Tiêu Sắt nhảy dựng lên, cao giọng nói: “Chính là cái loại con gái không biết xấu hổ suốt ngày chạy theo đàn ông con trai ấy!”
“Tiêu Sắt, ngươi muốn chết à?” Tư Không Thiên Lạc dừng bước, nâng thanh trường thương lên ném mạnh ra, thế nhưng chưa ném được bao xa đã bị một bàn chân đá văng trên mặt đất.
Bàn chân này từ trên trời giáng xuống, cực kỳ bá đạo đá văng nhát thương uy thế hùng hồn kia!
Đương nhiên cũng vì bản thân thanh thương này do chính hắn truyền lại.
“Ngân Nguyệt thương đã lộ chân thân rồi vẫn không giữ được người ta, đúng là uất ức.” Thương Tiên - Tư Không Trường Phong khẽ giơ tay, thanh trường thương như cảm ứng được, bay lên tay hắn.
Tư Không Thiên Lạc bất mãn bĩu môi: “Ai bảo không giữ được, chiêu vừa rồi chắc chắn giữ bọn họ lại được.”
“Đừng quậy nữa, nhát thương này của con cố ý ném trệch đi. Nói dối trước mặt Thương Tiên, con gái à, con thật đáng yêu.” Tư Không Trường Phong mỉm cười xấu xa.
“Không chỉ hôm nay, bốn ngày vừa rồi hôm nào chẳng ném lệch.” Đường Liên đứng bên cạnh bổ sung.
Tư Không Thiên Lạc lập tức đỏ mặt, bước lên trước một bước đoạt lại Ngân Nguyệt thương, nói với vẻ tức tối: “Được, vậy con ném không trượt cho cha xem! Xem hôm nay con trừng trị hắn ra sao!”
“Hắn?” Tư Không Trường Phong nhướn mày.
“Bọn hắn!” Tư Không Thiên Lạc giơ chân đá bay phụ thân mình.
Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt chạy một lèo, rốt cuộc phát hiện sau lưng không còn bóng dáng Tư Không Thiên Lạc nữa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này trên vai Lôi Vô Kiệt đầm đìa máu tươi, Tiêu Sắt liếc mắt nhìn một cái bèn nói: “Phải mau mau băng bó lại thôi.”
Lôi Vô Kiệt gật đầu, đang định xé áo ra, lại phát hiện quần áo của mình đã bị Ngân Nguyệt thương đánh tới mức rách bươm, không còn chỗ nào hoàn chỉnh để xé. Hắn nhìn Tiêu Sắt một cái, Tiêu Sắt lập tức lui lại một bước: “Đây là vải bông vân yên!”
“Đắt lắm à?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Không phải... cái này, cái này không thấm máu.” Cuối cùng Tiêu Sắt cũng nghĩ ra cách giải thích.
Hai người không còn cách nào, chỉ có thể đi vào một gian nhà gần đó. Tuyết Nguyệt thành vốn như vậy, có lầu các lớn lớn nhỏ nhỏ, cũng có rất nhiều gian nhà nhỏ, đủ loại người cư ngụ trong đó, có người thậm chí không biết võ công, nhưng ai nấy tuyệt đối không phải người bình thường.
Hai người đẩy cửa ra, phát hiện bên trong là một khoảng sân tĩnh vắng vẻ, trong sân phủ đầy màu xanh, có một cái bập bênh được dây mây quấn quanh đang lung lay, trên đó không có người ngồi. Trong sân có cái đình nhỏ, trên đó đặt một cây đàn cổ. Tiêu Sắt đi tới, vuốt nhẹ lên cây đàn: “Rất sạch sẽ, gian nhà này chắc có người ở.”
Lôi Vô Kiệt gật đầu, cao giọng nói: “Mạo muội tới bái kiến, xin chủ nhân ra gặp mặt.”
Vừa dứt lời, cửa nhà bị đẩy ra, một cô gái dáng vóc mảnh khảnh mặc áo xanh lá bước ra.
Kinh Thi có nói: thủ như nhu đề, phu như ngưng chi, lĩnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga mi. Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.
(Dịch nghĩa: Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
Nguồn bản dịch nghĩa: https://www.thivien.net/)
Thơ cổ cũng có nói: Phương bắc có giai nhân. Tuyệt trần nhưng đơn độc. Ngoảnh đầu lại nghiêng thành. Lại ngoảnh đầu nghiêng nước. Lẽ đâu ai không biết, nghiêng thành và nghiêng nước, giai nhân đâu dễ gặp.
(Giai nhân ca - Lý Diên Niên)
Lôi Vô Kiệt không đọc sách nhiều như Tiêu Sắt, nhưng khoảnh khắc đó câu chữ lại hiện lên rõ từng lời một trong đầu hắn như đèn kéo quân, những khung cảnh vốn tưởng rằng chỉ tồn tại trong sách vở, lúc này lại thật sự hiện lên trước mắt hắn.
Tiêu Sắt đẩy nhẹ Lôi Vô Kiệt đang đần ra tại chỗ, Lôi Vô Kiệt ngơ ngác quay lại hỏi: “Sao thế?”
“Lôi Vô Kiệt, ngươi muốn chảy hết máu à?” Tiêu Sắt lạnh lùng đáp.
Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn lại, cảm giác như sắp ngất.
Cô gái áo lục đã đi tới, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn tay, đặt lên bả vai Lôi Vô Kiệt, đôi tay rất thuần thục và tự nhiên, mau chóng băng bó vết thương lại. Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn cô, hơi thở bỗng như tắc nghẽn, ấp a ấp úng nói: “Làm... làm phiền rồi. Cái khăn tay này...”
Tiêu Sắt mắt sắc bén lập tức tiếp lời: “Là gấm hoa la. Cái khăn này chắc cũng phải tám mươi lượng.”
Cô gái áo lục nghe vậy chỉ cười khẽ, lắc đầu.
“Cô tên là gì, sao lại ở đây.” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Cô gái áo lục đang định đáp lời lại đột nhiên biến sắc, che miệng lại, ho khẽ vài tiếng.
Lôi Vô Kiệt nhíu mày: “Cô bị bệnh à?”
Cô gái áo lục gật đầu. Lúc này, cách đó không xa lại vang lên tiếng gầm: “Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, các ngươi chạy đâu!”
“Không xong, đuổi đến nơi rồi! Chạy mau!” Tiêu Sắt đi tới kéo Lôi Vô Kiệt, định lôi hắn bỏ chạy.
Cô gái áo lục lại kéo tay Lôi Vô Kiệt, khẽ lắc đầu.
Âm thanh kia đã càng ngày càng gần, Tiêu Sắt nghe thấy tiếng Tư Không Thiên Lạc nhảy xuống ngoài cửa gian nhà, đã sắp bước vào đây.
Cô gái áo xanh chỉ nhẹ nhàng giơ tay, rốt cuộc cũng nói thành lời, giọng nói ôn nhu êm tai, chỉ hai chữ hết sức đơn giản nhưng có thể tôn là tuyệt thế.
“Nại Lạc.”