Cách Thiên Khải thành ba mươi dặm, Phạm Nhược tự.
Trong chùa có một đóa hoa sen đột nhiên nở rộ đầu mùa tuyết rơi.
Lão hòa thượng ngồi trong thiền đường, nhập định chín ngày liền, cuối cùng mở mắt ngay chính ngày hôm đó. Hắn đẩy cửa, ra ngoài sân, nhìn đóa hoa sen đột nhiên nở rộ, nhỏ giọng niệm Phật: “A Di Đà Phật.”
“Thấy hoa sen thanh tịnh, biết lòng không bụi trần. Chắc lần này sư phụ nhập định đã đại ngộ đại triệt, Bồ Tát hiển linh mới khiến hoa sen nở giữa mùa đông.” Một tiểu sa di hào hứng chạy tới, vui mừng hớn hở.
Lão hòa thượng thở dài, xoa đầu tiểu sa di: “Đừng nói bừa, con không hiểu đâu. Tuyết rơi giữa mùa hạ, sen trắng nở mùa đông, khi hiện tượng đi ngược thói đời diễn ra cũng là lúc có chuyện chẳng lành. Trong mấy hôm ta ngồi thiền, có khách nào tới chùa không?”
“Có, có một hòa thượng. Thế nhưng trông quá đẹp, con cảm thấy giống ni cô hơn. Con đã hỏi thử nhưng bị hắn xách lên đánh cho một trận. Sư phụ, người phải ra mặt giúp con.” Tiểu sa di chu miệng, rõ ràng mấy hôm nay đã bị bắt nạt nhiều lần.
“Con xuống dưới, mời vị khách đó tới đây.” Lão hòa thượng thở dài.
Tiểu sa di đáp ứng, lặng lẽ lui xuống, thế nhưng mới đi ra đã thấy hòa thượng tuấn mỹ mặc tăng bào màu trắng đi qua bên cạnh hắn. Hòa thượng áo trắng còn xoa xoa cái đầu trọc của tiểu sa di: “Thằng ngốc này, có phải tới tố cáo ta không?”
Tiểu sa di hai mắt đỏ bừng, tức tối ‘xì’ một tiếng rồi chạy tiếp.
Lão hòa thượng thở dài: “Dẫu sao bây giờ ngươi cũng là tông chủ một phương, sao vẫn như đứa trẻ vậy?”
“Vong Sầu sư thúc, Trên thế gian này ta không còn mấy trưởng bối nữa. Đến chỗ ngài rồi, chẳng lẽ không thể để ta thả lỏng một chút à?” Hòa thượng áo trắng đương nhiên là tông chủ hiện tại của Thiên Ngoại Thiên, Diệp An Thế, từng là Vô Tâm đệ tử dưới trướng Vong Ưu thiền sư của Hàn Sơn Tự. Còn hòa thượng trước mặt hắn cũng coi như nhân vật có danh tiếng trong giới Phật giáo Bắc Ly. Hôi Tụ thiền sư Vong Sầu, cũng là người từng ngồi luận đạo với tông sư Tây Vực, thắng liên tiếp bảy đại tông sư Phật giáo, còn nói cười đàm đạo với quốc sư Tề Thiên Trần ba ngày liền, đôi bên đều khen nhau là đại tông sư, công bố cho thiên hạ tranh đấu giữa Phật và Đạo không có thắng bại. Cho nên tuy hiện tại Bắc Ly tôn sùng Đạo gia nhưng mỗi năm Minh Đức Đế lại tới Phạm Nhược tự một lần, nghe vị Hôi Tụ thiền sư này dạy bảo.
Vong Sầu thiền sư cười một tiếng: “Nếu ngươi thật sự tới thăm trưởng bối, vậy lão hòa thượng đây sẽ không ra ngoài.”
“Thật không, hóa ra sư thúc biết ta tới, ta còn tưởng tới ngắm hoa sen.” Vô Thiền nhìn đóa hoa sen, không biết vì sao trong lòng có cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Vong Sầu thiền sư không phủ nhận: “Đúng là cảm thấy đóa hoa sen này có điểm khác thường.”
“Đóa hoa sen này do ai trồng?” Vô Tâm hỏi.
“Mười mấy năm trước, có một cặp vợ chồng bị trọng thương chạy tới Phạm Nhược Tự này. Người chồng không qua được đêm hôm đó, người vợ cũng bị trọng thương, mạng không còn bao lâu, chỉ dựa vào một hơi thở cuối cùng miễn cưỡng sống sót. Người vợ hỏi ta có thể cứu cô ấy không, ta chỉ nhìn qua đã biết người vợ không sống được bao lâu nữa nhưng lại không đành lòng nói cho cô ấy, bèn hỏi cô ấy có còn lo cho ai trên thế gian này không? Người vợ nói họ còn một đứa con đang chờ ở quê nhà, chỉ có điều bơ vơ không chỗ nương tựa, không ai chăm sóc. Cô ấy nói trong tên đứa bé này có một chữ Liên. Ta bèn bảo người vợ trồng một đóa hoa sen trong vườn. Hoa sen là loài hoa thanh khiết nhất trên thế gian, tuy cách xa tới ngàn dặm nhưng vẫn có thể bảo vệ cho đứa con của cô ấy không nhiễm bùn đất, trong lòng thanh tịnh thoát tục.” Vong Sầu nhớ lại chuyện xưa, chậm rãi nói.
“Hai vợ chồng đó có phải người trong Đường môn không?” Vô Tâm đột nhiên hỏi.
Vong Sầu kinh ngạc: “Sư điệt đúng là thần thông quảng đại, ngay chuyện này cũng biết?”
Vô Tâm mỉm cười: “Chẳng qua ta từng gặp một người, tên cũng có chữ Liên. Quả thật rất giống với chuyện mà sư thúc nói. Có điều trồng một đóa hoa xem cách xa ngàn dặm mà bảo vệ được bình an cho một đứa trẻ. Cho dù Phạm Nhược Tự là thánh địa Phật gia, nhưng như vậy cũng quá hư ảo.”
“Chỉ là một hành động để yên lòng thôi. Khi người vợ mất đi, gieo một đóa hoa sen vẫn yên lòng hơn không làm gì cả.” Vong Sầu thở dài: “Llưu lại để tưởng niệm mà thôi.”
“Thế nhưng sao hôm nay hoa sen lại đột nhiên nở rộ?” Vô Tâm cau mày.
Vong Sầu lắc đầu: “Tuyết rơi giữa mùa hè, sen nở đầu mùa đông, chuyện trái ngược lẽ thường như vậy tùy huyền ảo nhưng đã vi phạm quy tắc trên thế gian, không phải điềm tốt.”
Vong Sầu đại sư vừa dứt lời, đóa hoa sen đang nở rộ đột nhiên khô héo.
Cả hoa cả lá đột nhiên biến thành tro bụi, tiêu tán trong ao.
“Chuyện này!” Vô Tâm cả kinh.
Vong Sầu thở dài, khẽ niệm Phật: “A Di Đà Phật.”
“Có chuyện gì vậy?” Vô Tâm vội vàng nhìn sang phía Vong Sầu, thế nhưng Vong Sầu chỉ lắc đầu. Vô Tâm vội vàng la lên: “Chẳng lẽ hắn gặp bất trắc gì?”
“Mặt trời lên rồi xuống, trăng tròn rồi lại khuyết, cực thịnh tất gặp suy.” Sắc mặt Vong Sầu đột nhiên thay đổi, nghiêm mặt nhìn Vô Tâm nói: “Ngươi phải nhớ cho kỹ những lời này. Nói đi, ngươi đến Thiên Khải làm gì?”
“Vì chuyện năm xưa.”
“Chuyện đã qua rồi, sao phải cố chấp.”
“Không biết chuyện xưa, nói gì đến tương lai? Nếu có thể quên đi chuyện xưa, vậy chuyện hôm nay chẳng phải là chuyện xưa của ngày mai à? Mọi chuyện trên thế gian đều là chuyện xưa, chẳng lẽ ta đều không để ý tới, không biết, không nghe, không hỏi?”
“Giọng điệu sắc bén thật! Vong Ưu dạy ngươi như vậy à?” Vong Sầu phẫn nộ quát.
“Sư phụ không dạy ta đọc kinh, không dạy ta đại đạo, chỉ dạy ta thuận theo lòng mình. Lòng mình không thuận, làm sao thuận lòng người khác? Không độ lòng mình, làm sao độ được người khác?” Vô Tâm nhìn Vong Sầu, ánh mắt lẫm liệt.
Vong Sầu thở dài: “Ngươi nói rất đúng. Lòng mình không thuận, làm sao thuận lòng người khác? Lòng mình không độ, làm sao độ cho người khác? Ngươi muốn thuận lòng mình, độ lòng mình, nhưng chuyện trên thế gian, chuyện của ngươi, thật sự là của một mình ngươi ư?”
Vô Tâm lắc đầu: “Nhưng mỗi người đều cần có đáp án cho chuyện mình làm.”
“Không phải mọi chuyện đều có câu trả lời, cũng không phải mọi chuyện đều cần có kết quả.” Vong Sầu chỉ đóa hoa sen đã tan thành tro bụi trong ao nước: “Chấp niệm quá mạnh mẽ sẽ thiêu chết chính mình.”
“Ta từng gặp hắn vài lần, coi như nửa bằng hữu. Hắn đã cứu ta, ta cũng đã cứu hắn. Ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ta biết cho dù hắn có chết, hắn cũng không hối hận.” Vô Tâm trầm giọng nói.
Vong Sầu nâng ống tay áo chỉ về theo hướng Thiên Khải: “Thật dứt khoát, đường ở đó, đi thôi.”
“Sư thúc!” Vô Tâm đột nhiên cong đầu gối quỳ xuống.
“Ngươi tới đây đơn giản là muốn nói với ta ngươi phải đi, ta đã cản ngươi. Tuy không thành công nhưng ít nhất cũng được yên lòng.” Vong Sầu cúi đầu nhìn Vô Tâm: “Đúng không?”
Vô Tâm không ngẩng đầu, vẫn quỳ ở đó.
“Đi đi.” Vong Sầu thở dài: “Nhưng đừng coi thường sư thúc. Chẳng qua có sư điệt như ngươi, đã định sẵn là không cách nào yên lòng rồi.”