Pháp trường Thiên Hải.
Vài trăm quan tước quý nhân của Thiên Khải thành đang cung kính đứng tại đó, thần sắc thận trọng.
Toàn bộ đạo tràng rộng lớn yên lặng như tờ.
Chỉ có một người duy nhất thi thoảng lại lười biếng ngáp một có vẻ khá bất nhã, nhưng không ai dám trách tội hắn. Hắn đứng trong hàng đầu tiên, chỉ sau Bạch Vương - Tiêu Sùng, Xích Vương - Tiêu Vũ, bởi vì phẩm tước của hắn không phải là vương gia mà chỉ là hầu gia, thế nhưng địa vị của hắn không kém gì hai vị vương gia. Dù sao năm xưa khi Minh Đức Đế rời kinh, người đảm nhiệm chức giám quốc là hắn.
Còn người có thể quản giáo hắn đang đứng trên đài cao.
Giữa đài cao và văn võ bá quan là sáu mươi bốn người, tám hàng dọc tám hàng ngang, ba mươi hai nam, ba mươi hai nữ. Người nam tay cầm lá chắn và búa; người nữ tay cầm quạt lông chim trĩ và ống sáo.
“Nổi nhạc! Chương Thủy Bình!” Một giọng nói the thé vang lên, chỉ thấy Cẩn Tuyên công công xoay người đi lên trên đài, cao giọng hô.
Thanh nhạc cất lên, sáu mươi bốn người trong sân đồng thời khiêu vũ.
Uy nghiêm và trang trọng, điệu múa chỉ thuộc về đế vương.
“Nghênh thần!” Tề Thiên Trần đứng bên cạnh Cẩn Tuyên công công, quát lớn lên trời, âm thanh như chuông đồng.
Văn võ bá quan đồng thời quỳ xuống, xếp hàng chỉnh tề.
Minh Đức Đế đứng trên chỗ cao nhất cũng bước tới, quỳ lạy trước Hoàng Thiên Thượng Đế chí cao, dâng hương. Tiếp đó hắn xoay người tới dâng hương cho bài vị liệt tổ liệt tông dòng họ Tiêu, cuối cùng lui về tại chỗ, làm lễ ba quỳ chín lạy với chính vị, các phối vị và các từ vị. Thần sắc của hắn nghiêm túc, cử chỉ nghiêm trang. Phía sau hắn, bốn tổng quản tay cầm bảo vật riêng của mình, đứng nghiêm, sắc mặt không biểu cảm.
“Điện ngọc bạch!” Tề Thiên Trần hô lớn.
“Nhạc tấu chương Cảnh Bình!” Cẩn Tuyên công công nói tiếp.
Tế lễ hàng năm tổng cộng có chín nghi thức, nghênh thần, điện ngọc bạch, tiến tổ, sơ hiến, á hiến, chung hiến, triệt soạn, tống thần, vọng ế. Mỗi nghi thức lại có trình tự riêng nhưng phần kết đều cần hoàng đế làm lễ ba quỳ chín lạy, không có ngoại lệ.
Ngay cả chủ nhân của Bắc Ly cũng phải cung kính lễ bái trời, văn võ bá quan bên dưới cũng phải làm lễ nghiêm chỉnh, tế lễ chỉ khoảng hai canh giờ, trong thời gian này hầu như không ai dám nói chuyện, phần lớn chỉ cau mày, bộ dáng trang nghiêm, không hề nhúc nhích. Chỉ có Lan Nguyệt Hầu nhỏ giọng chào hỏi Tiêu Vũ: “Ngươi xem, hoàng đế cũng có lúc mệt mỏi.”
Tiêu Vũ cười một tiếng: “Phụ hoàng còn được đứng lên hoạt động một chút, chúng ta cứ quỳ thế này có thoải mái gì hơn người đâu.”
“Ngươi đi thử một lần thì biết.” Lan Nguyệt Hầu cười không có ý tốt. Năm ngoái Minh Đức Đế bị phong hàn, thân thể khó chịu, Lan Nguyệt Hầu phải thay mặt làm lễ, cho nên đúng là hắn có tư cách nói câu này.
“Hoàng thúc, tế lễ thần thánh, xin đừng bàn luận như vậy.” Tiêu Sùng lạnh nhạt nói.
Lan Nguyệt Hầu nhún vai, vung ống tay áo lên che miệng mình, sau đó lén lút cắn bánh hoa sen dấu trong tay, miệng lẩm bẩm: “Đói quá đi.”
Các văn võ bá quan đều chứng kiến, nhưng giận mà không dám nói gì.
“Tiếc là hôm nay Diệp Khiếu Ưng không tới.” Lan Nguyệt Hầu quay đầu nhìn, chủ soái tam quân có thể không tham gia tế lễ hàng năm, quả nhiên năm nay không có ai tới. “Có điều ta nghe nói hắn vốn định tới. Ài, nhưng năm nay vẫn không có quyển sách Phong Long.”
Tiêu Sùng nhíu mày một cái.
Thần sắc Tiêu Vũ cũng đột nhiên thay đổi.
Nhưng hai người bọn họ đều không nói gì.
“Ài, không ai để ý tới ta, ta ngủ tí đã.” Lan Nguyệt Hầu nhắm hai mắt lại, không biết là ngủ thật hay cố ý để hai vị vương gia bên cạnh nhìn.
Lễ nghi trang nghiêm mà rườm rà, vũ công thay đổi vũ điệu, ngàn người tấu nhạc.
Sau hai canh giờ ròng rã, cuối cùng Tề Thiên Trần cũng nói ra hai chữ: “Vọng ế.”
Ánh lửa nổi lên, tấm vải gấm viết bài từ cầu xin trời cao được cho vào trong lư hương thiêu cháy. Minh Đức Đế ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chuẩn bị bái lạy lần cuối.
Nhưng hắn đột nhiên dừng lại.
Tất cả quan viên ngây dại, trong lòng đều dâng lên một nghi vấn: “Sao vậy?”
Chỉ có Lan Nguyệt Hầu nửa tỉnh nửa mê mở mắt, hỏi ra câu nói trong lòng mọi người: “Sao vậy?”
Minh Đức Đế vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Trên Thiên Hải đạo tràng, rốt cuộc có người không nhịn được, bắt đầu xì xào bàn luận.
“Yên lặng!” Một tiếng gầm vang lên giữa đám người, lập tức ép mấy lời xì xào đó xuống. Nhưng người nói lời này lại là người đầu tiên không chịu yên lặng, Lan Nguyệt Hầu. Lan Nguyệt Hầu nhìn lên đài, Tề Thiên Trần, Cẩn Tuyên công công và bốn tổng quản chưởng vật khác cũng phát hiện ra điểm lạ nhưng không ai dám đi lên.
Cũng không ai biết rốt cuộc Minh Đức Đế đang ra sao.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, thân thể Minh Đức Đế hơi lắc lư một chút, đột nhiên đổ về phía sau, ngã thẳng xuống đất.
Bốn tổng quản lập tức lao đến, nhưng có người còn nhanh hơn bọn họ.
Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên công công đã lướt qua bên cạnh bọn họ, đi tới bên Minh Đức Đế.
“Có thích khách?” Dưới đài có quan viên kêu lên.
“Nói bậy! Nơi này có chín ngàn cấm quân canh giữ, trên đài có quốc sư và ngũ đại tổng quản bảo vệ, làm sao lại có thích khách!” Lan Nguyệt Hầu phẫn nộ quát.
Đúng vậy, đường đường chín ngàn cấm quân hộ vệ, trên đài còn có vài vị cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh, cho dù là hạng hai trên Quan Tuyệt bảng là Bách Lý Đông Quân và Lạc Thanh Dương liên thủ cũng không cách nào tới bên cạnh Minh Đức Đế, huống chi là hành thích hắn.
Tiếng xôn xao lại bị Lan Nguyệt Hầu làm dịu xuống.
Tề Thiên Trần bắt mạch cho Minh Đức Đế, cau mày.
“Sao rồi?” Cẩn Tuyên công công hỏi.
“Là tâm bệnh.” Tề Thiên Trần đáp.
Cẩn Tuyên công công nhướn mày, đương nhiên hắn biết Minh Đức Đế có tâm bệnh. Sau án mưu phản của Lang Gia Vương, Minh Đức Đế vẫn luôn mạnh khỏe đã có tâm bệnh, chuyện này toàn bộ triều đỉnh chỉ có vài người được biết. Không ngờ hôm nay Minh Đức Đế lại ngất xỉu ngay trước mặt mọi người.
Chẳng trách gần đây đế tinh ảm đạm. Tề Thiên Trần lặng lẽ suy nghĩ, ban đầu hắn cho rằng chuyện hải ngoại tiên đảo làm tổn thương tới hoàng vận nên ra tay ngăn cản, không ngờ nguyên nhân thực sự là ở đây.
“Thiên sư Khâm Thiên giám đâu?” Lan Nguyệt Hầu gọi.
“Hầu gia.” Hai thiên sư từ trên đài bước xuống.
“Phiền hai người dẫn văn võ bá quan đi về.” Lan Nguyệt Hầu gió.
“Đạo tràng đã mở cửa, các đạo chúng của Khâm Thiên giám đang tiễn người.”
“Làm phiền hai vị thiên sư.” Lan Nguyệt Hầu bước lên trước một bước, tung người nhảy thẳng lên đài.
Tiêu Sùng và Tiêu Vũ kinh ngạc, Tiêu Vũ lập tức lao lên, Tiêu Sùng nhanh chóng gọi người hầu tùy tùng của mình. Nhưng hai thiên sư ngăn bọn họ lại: “Hai vị vương gia, mời trở về.”
“Lan Nguyệt Hầu lên được, vì sao ta lại không?” Tiêu Vũ cả giận nói.
“Quốc sư có lệnh, không thể để hai vị vương gia lên được.”
“Ta đường đường là vương gia Bắc Ly, hắn có tư cách gì mà ra lệnh cho ta?” Tiêu Vũ trách mắng.
“Tế lễ hàng năm chưa kết thúc, trong tế lễ, lệnh của quốc sư cao hơn quân vương, Xích Vương chắc cũng hiểu.”