“Thương pháp thật tuyệt!” Lôi Vô Kiệt thở dài.
“Hình như ta từng thấy thương pháp này.” Đường Liên sửng sốt.
“Ta cùng từng thấy thương pháp này, còn nhận ra chiêu thương này. Thương này tên Bách Điểu Triều Phượng, rất lợi hại.” Lôi Vô Kiệt nói tiếp.
Tiêu Sắt quay đầu lại thở dài nói: “Đúng là đáp giá thấp ngươi. Dưới tay Nho Kiếm Tiên mà ngươi cũng trốn ra được?”
Trong lúc trò chuyện, không ngờ thanh trường thương đánh trúng chiếc thuyền nhỏ kia, phá tan nó thành từng mảnh!
“Thành công rồi!” Mộc Xuân Phong cười vui vẻ.
Thân hình Cẩn Uy công công trên không trung hơi chậm lại, khi lại hạ xuống đã giẫm lên một tấm ván.
“Vẫn chưa xong à.” Lôi Vô Kiệt không nhịn được nói.
“Không cần gấp, chỉ còn một tấm ván nhỏ thôi. Cho dù công lực của Cẩn Uy công công có mạnh hơn nữa cũng không đuổi kịp chúng ta. Mộc huynh đệ, cảm phiền bảo các huynh đệ trên thuyền tăng thêm tốc độ.
“Lương thúc, bảo người chèo thuyền tăng tốc!” Mộc Xuân Phong nói.
“Vâng.” Tiên sinh ghi chép lui xuống.
Quả nhiên, sau khi chiếc thuyền nhỏ bị trường thương đánh tan thành từng mảnh, Cẩn Uy công công đã thu kiếm, không đuổi theo. Hắn nhìn thuyền dài Tuyết Tùng càng lúc càng xa, thở dài nặng nề.
Nếu chuyến đí này Tiêu Sở Hà thật sự chữa trị được ẩn mạch của mình rồi trở về, như vậy toàn thành Thiên Khải, ko, toàn bộ Bắc Ly đều sẽ thay đổi.
Lôi Vô Kiệt thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng thoát được khỏi hắn. Hắn không đuổi theo tiếp đấy chứ?”
“Đã vào biển khơi, nếu hắn muốn mang ta đi thì ít nhất phải có một chiếc thuyền chỉn chu mới được. Võ công của tổng quản chưởng kiếm tuy cao cường nhưng không có bản lĩnh lớn đến vậy.” Tiêu Sắt nói.
Trong lúc trò chuyện, võ sĩ mặc giáp định lẳng lặng bỏ đi nhưng lại bị Đường Liên nhỏ giọng gọi lại: “Đã đến nước này rồi còn chạy cái gì nữa, Thiên Lạc sư muội?”
Võ sĩ kia dừng bước, giơ tay, tháo mũ giáp trên đầu xuống khiến mái tóc dài màu đen buông xõa sau lưng, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần như một bức họa. Cô lè lười nói: “Bây giờ huynh cũng chẳng về được, về là Tiêu Sắt sẽ bị tổng quản bắt đi.”
Mộc Xuân Phong đưa kiếm sang bên, lập tức có tùy tùng tiến tới cầm thanh kiếm đó đi xuống. Hắn kinh ngạc hỏi: “Các ngươi quen nhau à?”
“Ta phải hỏi ngươi câu này mới đúng, các ngươi quen nhau à?” Tiêu Sắt nói.
“Thật ra không quen lắm, chỉ tình cờ gặp được trên đường thôi. Thiên Lạc cô nương nói muốn ra biển một chuyến nên chúng ta tiện đường đồng hành.” Mộc Xuân Phong đáp.
Lôi Vô Kiệt cười nói: “Ngươi thấy Thiên Lạc sư tỷ của ta xinh đẹp cho nên mới dẫn cô ấy đi cùng đúng không.”
“Không phải vậy, ta chỉ kính nể cô nương ấy còn trẻ tuổi nhưng lại có lòng muốn ngắm biển xanh. Thật sự rất khâm phục.” Mộc Xuân Phong xua tay.
“Vậy ta hỏi ngươi, nếu Thiên Lạc sư tỷ của ta không xinh đẹp, ngươi còn chịu dẫn tỷ ấy đồng hành cả ngàn dặm xa xôi không?” Lôi Vô Kiệt hỏi ngược lại.
Mộc Xuân Phong xuy nghĩ một chút rồi đáp rất thẳng thắn: “Thế thì không. Dù sao đường xá xa xôi, thêm một người là thêm một phần phiền toái.”
Lôi Vô Kiệt thấy vậy lập tức hỏi lại: “Ngươi nên biết Thiên Lạc sư tỷ của ta tới không phải là để ngắm biển mà là để ngắm người.”
“Người nào?” Mộc Xuân Phong không hiểu.
“Hắn!” Lôi Vô Kiệt vỗ mạnh lên lưng Tiêu Sắt, Tiêu Sắt ho khan một hồi.
“Lôi Vô Kiệt, ngươi nói linh tinh cái gì đó!” Tư Không Thiên Lạc mặc giáp đi tới đấm một nhát sang.
“Đừng làm loạn nữa!” Đường Liên khẽ lắc mình ngăn trước mặt Lôi Vô Kiệt, giơ tay ngăn nắm đấm của Tư Không Thiên Lạc lại.
Cuối cùng vẫn là nhờ Mộc Xuân Phong phá vỡ cục diện lúng túng này: “Gió ở mũi thuyền hơi lạnh, hay chúng ta vào trong thuyền rồi hãng nói?”
Mọi người trở lại khoang thuyền như thư phòng, Mộc Xuân Phong vào khoang thuyền phía sâu hơn, không bao lâu sau đi ra đã đổi lại một bộ quần áo mới trắng tinh. Vừa rồi chiến đấu khiến ống tay áo của hắn dính một chút nước biển, nhưng hắn lập tức đổi sang một bộ quần áo trắng khác, xem ra có cực kỳ ưa sạch.
Lôi Vô Kiệt giơ tay gõ gõ lên bộ giáp của Tư Không Thiên Lạc, thở dài nói: “Sư tỷ, tỷ kiếm đâu ra bộ giáp toàn thân thế này, trông rất uy phong.”
“Giờ không cần giấu thân phận, giáp cũng không nhẹ, cởi đi.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Tư Không Thiên Lạc nhấn nhẹ bên hông, lưng áp giáp đột nhiên mở ra. Cô lui lại phía sau một bước là ra khỏi bộ giáp. Cô lại nhấn vào bên hông giáp một cái, sau lưng khép lại. Bộ giáp không có người chống đỡ nhưng vẫn đứng vững tại chỗ, nhìn về phía xa như một người sống. Tư Không Thiên Lạc lại đặt mũ giáp lên, cười nói: “Thế này là được.”
Tiêu Sắt gật đầu một cái: “Quả nhiên là Bá Vương giáp?”
“Bá Vương giáp!” Lôi Vô Kiệt ồ lên.
“Bá Vương giáp là gì cơ?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.
“Tỷ mặc nó mấy hôm rồi mà còn không biết Bá Vương giáp là gì à?” Lôi Vô Kiệt khinh thường ra mặt. Mặc dù hắn không thấy nhiều nhưng lại nghe nhiều. Truyền thuyết võ lâm, chuyện kỳ bí trong thiên hạ, có gì mà hắn không biết. “Bá Vương giáp do cơ quan sư đệ nhất giang hồ ngày trước, Ngô Lục Giáp chế tạo. Ngô Lục Giáp cùng với... người mà ta kính ngưỡng Kiếm Tâm trủng Lý Tổ Vương tiền bối cùng nổi danh chốn giang hồ. Hắn chuyên tìm hiểu thuật cơ quan, sau đó tập trung nghiêm cứu nhiều năm, dùng hết những tài liệu đỉnh cao trong môn phái chế tạo ra một bộ Bá Vương giáp. Bá Vương giáp này có thể bao phủ toàn thân, đao thương không đâm vào nổi, không hề có sơ hở. Hơn nữa cách mặc hết sức đơn giản, bất luận trẻ con mười tuổi hay gã cao to trong quân ngũ mặc vào cũng rất vừa vặn. Có thể nói là cực kỳ thần kỳ.”
“Nổi danh ngang Lý Tổ Vương à, sao ta chưa từng nghe nói?” Tư Không Thiên Lạc cau mày.
“Đó là vì sao khi làm ra Bá Vương giáp, do giá cả quá cao cho nên không ai trả nổi, khiến cho Ngô Lục Giáp cùng với Cơ Quan môn của hắn... phá sản.” Lôi Vô Kiệt nói.
Tiêu Sắt nhìn Mộc Xuân Phong: “Kiếm là Động Thiên Sơn do Lý Tổ Vương rèn, giáp Bá Vương giáp do Ngô Lục Giáp chế tạo. Thanh Châu Mục gia đúng là nhiều tiền. Đường đường Bá Vương giáp nhưng lại cho người khác mượn để che giấu thân phận?”
“Tiền tài chỉ là vật ngoại thân mà thôi.” Mộc Xuân Phong cười nói.
“Sao lại nói vậy?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Bởi vì hắn có tiền, tiền tài chỉ là vật ngoại thân, đây là câu mà người có tiền thường nói.” Tiêu Sắt nói.
Lôi Vô Kiệt hỏi ngược lại: “Ngươi cũng là người có tiền, thế sao ngươi lại tham tiền như vậy?”
Tiêu Sắt không tức giận: “Vì ta đã từng nếm thử hương vị của mất mát.”
Mộc Xuân Phong châm một bình trà, mùi trà thoang thoảng trong khoang thuyền. Hắn ngồi xuống đất rót một chén trà tới trước mặt bốn người: “Tới đây, ngồi xuống nói chuyện nào.”
“Nói chuyện gì?” Đường Liên hỏi.
“Nói xem rốt cuộc ngươi là ai?” Mộc Xuân Phong nhấp mộtngụm trà.
“Ta nói rồi mà.” Đường Liên nói.
“Các ngươi một người họ Đường, một người họ Lôi, một người họ Tư Không, thậm chí còn có người họ Tiêu. Đây đều là dòng họ nổi danh trong thiên hạ.” Mộc Xuân Phong đặt chén trà xuống: “Tuy các đại ca đều nói ta đọc sách tới mức phát ngốc, nhưng ta không phải kẻ ngu.”