Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Hạ quan phong, thượng quan hoa, Thiên Sơn tuyết, nhị hải nguyệt.
Tuyết Nguyệt thành luôn bình an mỹ lệ, bốn mùa như xuân, hôm nay lại chẳng được yên ổn. Tiếng vó ngựa như thủy triều phá tan không gian tĩnh lặng, chỉ thấy một tướng quân mặc giáp vàng thân hình khôi ngô đi đầu, phía sau là hơn một ngàn kỵ binh chỉnh tề. Tuy thanh thế rất lớn nhưng đội ngũ đi rất ngay ngắn thẳng hàng, cưỡi ngựa đi qua mà không làm tổn thương bất cứ người đi đường nào.
“Đây là quân đội Bắc Ly, sao lại tới Tuyết Nguyệt thành?” Có người kinh ngạc nói.
“Chắc là Tuyết Nguyệt thành đắc tội với hoàng đế Bắc Ly, nên hoàng đế phái người tới tiêu diệt?” Bên cạnh có người trả lời.
“Không thể nào? Tuyết Nguyệt thành trước nay không hề nhúng tay vào những chuyện linh tinh này, huống hồ muốn tiêu diệt Tuyết Nguyệt thành đâu phải chuyện nhỏ gì? Đừng nhìn nơi này có một ngàn kỵ binh, còn không đủ cho một mình đại thành chủ đánh!” Có người ngạo nghễ nói.
“Vậy tam thành chủ thì sao?” Trong quán rượu ven đường, một người mặc áo đen hỏi.
“Tam thành chủ có lẽ kém hơn một chút, nhưng đánh tám trăm người cũng không vấn đề!” Người nọ đáp.
Người mặc áo đen không khỏi bật cười, vung trường thương màu đen cắm giữa đường.
Người vừa nói chuyện giờ mới quay lại nhì hắn. Chỉ thấy người kia đội một chiếc mũ trùm che mặt, rõ ràng không muốn người khác nhận ra, nhưng cây trường thương màu vàng sậm kia quá dễ nhận thấy. Người lắm mồm kia sợ hết hồn, cả kinh gọi: “Tam... tam thành chủ?”
Tư Không Trường Phong tháo mũ trùm, lắc đầu một cái: “Không phải tam thành chủ, là tam thành chủ... kém một chút.”
Tướng quân mặc giáp vàng đi đầu dừng lại trước trường thương, cau mày. Một tướng sĩ phía sau tức giận quát: “Ai! Dám cản đường! Biết tướng quân của chúng ta là người phương nào không?”
“Trung quân đại tướng quân, Diệp Khiếu Ưng, biết mà biết mà.” Tư Không Trường Phong cười nói.
Diệp Khiếu Ưng thân là đại tướng quân trong triều đình Bắc Ly, thực tế là người đứng dầu quân ngũ Bắc Ly, nhưng lúc này sắc mặt không hề tức giận, lập tức xoay người xuống ngựa đi tới ngồi xuống bên cạnh Tư Không Trường Phong, hạ giọng nói: “Tư Không lão đệ, sao lại không nể mặt ta vậy, ta tới đây thăm ngươi, sao ngươi lại cắm thương cản đường?”
“Ngươi có nể mặt ta đâu.” Tư Không Trường Phong giả vờ tức giận nói: “Ngươi dẫn một ngàn thiết kỵ tới đạp thành của ta là nể mặt ta à?”
Diệp Khiếu Ưng giơ tay ra quát gọi tiểu nhị: “Cho một bình rượu!”
Đương nhiên tiểu nhị từng nghe tới tên Diệp Khiếu Ưng, biết hắn là kẻ giết người không chớp mắt trên chiến trường, sợ tới mức lập tức lấy một bình rượu, run run rẩy rẩy đưa tới.
Diệp Khiếu Ưng cầm bình rượu lên rót cho mình một chén, uống một hơi cạn sạch rồi thở dài nói: “Ta từ đế đô chạy ngàn dặm tới đây, mang ngàn kỵ binh tới bái kiến, đó là lễ phép, là kính nể, sao lại gọi là tới đạp thành của ngươi? Dù gì ta cũng là đại tướng quân trung quân, ra ngoài không mang theo tám trăm hay một ngàn người đâu có lễ phép?”
“Ta nhổ vào!” Tiếng ‘nhổ’ này của Tư Không Trường Phong rất chuẩn, nước miếng bay tứ tung.
Diệp Khiếu Ưng lau mặt, không hề tức giận: “Ngươi nhổ cái gì?”
“Ngươi nói xem ta nhổ cái gì? Đâu phải lần đầu ngươi tới Tuyết Nguyệt thành, ngươi nói xem lần này ngươi tới đây làm gì? Mang nhiều người như vậy rõ ràng là không có ý tốt!” Tư Không Trường Phong buông chén rượu xuống, trừng mắt với hắn.
Trung quân trong triều đình Bắc Ly, Diệp Tự doanh, kỵ binh tinh nhuệ trên chiến trường có thể dùng một địch trăm, lúc này lại xếp hàng đứng ven đường, không dời nửa bước.
Còn hai người mà những kỵ binh tinh nhuệ đó đang chờ. một là người đứng dầu quân ngũ Bắc Ly, một là Thương Tiên duy nhất trong thiên hạ, nhưng lại ngồi đó uống rượu chửi mắng nhau như hai tên lưu manh thô lỗ. Mà thực tế, mười mấy năm trước khi hai người bọn họ vừa gặp nhau, quả thật là hai tên lưu manh thô lỗ.
“Cái này, Nhược Y viết thư cho ta...” Diệp Khiếu Ưng xoa tay, ngượng ngùng nói.
“Nha đầu thối này! Không có lương tâm!” Tư Không Trường Phong uống một ngụm rượu, buồn bực nói: “Ta liều sống liều chết giữ mạng cho nó. Nó thì hay rồi, tiết lộ cơ mật của Tuyết Nguyệt thành chúng ta!”
“Cái này... thế thì, người kia ở Tuyết Nguyệt thành thật à?” Diệp Khiếu Ưng tiến tới nhỏ giọng hỏi.
“Phải thì sao?” Tư Không Trường Phong nhướn mày hỏi ngược lại.
“Người đâu!” Diệp Khiếu Ưng gầm lên.
“Có!” Một ngàn kỵ binh tinh nhuệ đồng thời cao giọng đáp.
“Theo ta đạp tan Tuyết...” Diệp Khiếu Ưng giả bộ đứng dậy.
“Dù sao giờ cũng không ở đây nữa.” Tư Không Trường Phong lạnh nhạt nói tiếp.
Diệp Khiếu Ưng vội vàng ngồi xuống cười làm lành: “Vậy giờ đang ở đâu?”
“Sao nào? Ngươi cũng quan tâm tới người này như vậy à? Chắc cũng muốn hiệp trợ thiên tử lệnh cho chư hầu, làm hoàng đế khác họ hả?” Tư Không Trường Phong giơ tay gõ nhẹ lên chén rượu.
“Ngươi đừng có nói bậy!” Diệp Khiếu Ưng cả giận nói: “Ta làm vậy hoàn toàn là vì con gái nhà ta. Con gái ta nói muốn ta giúp hắn, ta giúp hắn thôi! Không liên quan gì tới ta cả!”
“Ồ? Vậy đã một năm rồi ngươi không gặp con gái, chạy ngàn dặm tới Tuyết Nguyệt thành này sao không hỏi ta nửa câu về tình trạng gần dây của nó?” Tư Không Trường Phong cười nói.
“Giao con gái ta cho ngươi còn lo lắng gì...” Diệp Khiếu Ưng mỉm cười nói: “Đúng rồi, rốt cuộc hiện giờ người kia đang ở đâu?”
“Đang ăn một bữa cơm.” Tư Không Trường Phong đáp.
“Cơm gì?” Diệp Khiếu Ưng hỏi.
“Một bữa cơm mà người bình thường không thể ăn nổi, cần được giang hồ tôn là anh hùng mới có thể ăn.” Tư Không Trường Phong lại uống một ngụm rượu.
“Lôi gia bảo!” Diệp Khiếu Ưng cả kinh: “Hắn đi tới Lôi gia bảo.”
“Sao ngươi nghe tới Lôi gia bảo lại kinh hãi như vậy?” Tư Không Trường Phong không hiểu.
“Thiên hạ này ta chẳng sợ nơi nào, chỉ sợ Lôi gia bảo.” Diệp Khiếu Ưng gãi đầu: “Dù sao đó cũng là quê nhà của Lôi ca. Toàn bộ thiên hạ này ta cũng không phục bất cứ ai, chỉ phục mỗi Lôi ca. Hiện giờ Lôi ca không có ở đây, ta không thể tới san bằng quê hương hắn được...”
Lúc này đột nhiên có tiếng ngựa hí, chỉ thấy một thiếu mặc trường bào màu trắng, trên người đeo bảy thanh kiếm đang chạy về phía này.
“Minh Hiên?” Tư Không Trường Phong ngạc nhiên gọi.
Lạc Minh Hiên kia tung người nhảy từ trên ngựa xuống trước mặt Tư Không Trường Phong: “Tam thành chủ!”
“Sao ngươi lại về một mình? Thiên Lạc đâu?” Tư Không Trường Phong hỏi.
“Thiên Lạc sư tỷ không chịu về với đệ tử, cũng đi tới Lôi gia bảo rồi.” Lạc Minh Hiên đáp.
“Ta cũng đoán vậy. Nhưng trang phục của ngươi là sao? Lão tiền bối của Kiếm Tâm trủng, Lý Tổ Vương hào phóng vậy à? Tám phần mười là thèm thuồng nhan sắc sư phụ ngươi hả?” Tư Không Trường Phong cười nói.
“Tam thành chủ! Không phải lúc nói đùa!” Lạc Minh Hiên nghiêm túc hiếm thấy: “Đường môn! Đường môn phản bội rồi! Rất có thể họ sẽ ra tay với Lôi gia bảo trong Anh Hùng Yến lần này!”
“Ngươi nghe đâu ra vậy?” Tư Không Trường Phong cau mày: “Đừng nói bậy!”
“Là thật, trên đường chúng ta gặp được Đường Liên sư huynh! Huynh ấy nói Đường Liên Nguyệt đã bị Đường lão thái gia giam lỏng, dọc đường chúng ta cũng bị Ám Hà đuổi giết. Rất có thể Đường môn đã liên thủ với Ám Hà!” Lạc Minh Hiên vội vàng nói.
“Vô liêm sỉ! Lão già mà không chịu chết Đường lão thái gia kia điên rồi à!” Tư Không Trường Phong cả giận nói, chén rượu trong tay lập tức nát bấy.