Mấy ngày nay, Nguyệt Tâm cảm thấy bản thân có chút kỳ quái: từ sau khi biết Thiệu Hoa ngồi tù mười năm, thường xuyên nhớ tới anh. Anh khẳng định đã chịu không ít cực khổ, cho nên mới biến thành hình dạng “ Người không giống người quỷ không giống quỷ” như bây giờ . Ban đầu là một đại thiếu gia không lo ăn không lo mặc, sau đó ở trong tù mười năm, tuyệt đối không hề tốt chút nào. Anh quả nhiên không đối với bản thân mà “ thương hoa tiếc ngọc” một chút hay sao?
"Anh xem một chút, như vậy được chưa?"
"Không thành vấn đề."
“ Ngày mai tôi sẽ đi nộp đơn kiện."
"Được."
Ngày hôm sau, Nguyệt Tâm đem nộp đơn khởi tố, cô đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ muốn nhìn một chút "Đại thiếu gia" quét đường ra sao . Chắc anh sẽ không bận rộn lắm, sáng sớm phải thức sớm để quét đường cái. Cũng không khác đi dạo lắm, chỉ việc thấy đường có rác thì quét một chút là được.
Kỳ thực, Nguyệt Tâm cũng không tin tưởng có thể gặp được Thiệu Hoa, dù sao đường cái nhiều như vậy, cô lại không biết xác thực được phạm vi mà anh quét. Đi tới đi lui, cô bỗng nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc hoặc là nói lại rõ ràng bất quá bóng dáng —— người kia cao cao gầy gầy , không phải Thiệu Hoa còn có thể là ai? Nguyệt Tâm hưng phấn đi qua, nhất thời không chú ý, bị một chiếc xe đạp đụng phải một chút, còn chịu trách móc một câu “Cô không có mắt à?" . Nguyệt Tâm liếc người nọ "Hừ" một câu, xoay người thấy Thiệu Hoa hướng cô đi tới, cô cảm thấy xấu hổ muốn chết, hận không thể lập tức kiếm một cái hố để nhảy vào cho đỡ xấu hổ.
"Đụng vào chỗ nào rồi sao?"
"Không có không có." Nguyệt Tâm cười xấu hổ.
Thiệu Hoa "Nga" một tiếng, liền đi trở về . Nguyệt Tâm đi theo anh, nhìn anh quét rác, rốt cục cô đã nhìn được cảnh "Đại thiếu gia" quét đường rồi ! Cô nhìn tay trái của anh một hồi lâu, mang khẩu trang nên cô không nhìn rõ mặt anh. Tuy rằng đã mang bao tay, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra, các ngón tay của anh không năng động.
“ Tay trái của anh như thế nào?"
Thiệu Hoa ngẩng đầu, có điểm kỳ quái nhìn Nguyệt Tâm, cảm thấy người này quản thật nhiều, nhưng vẫn mở miệng nói một câu: "Gãy xương."
"Gãy xương tại sao có thể như vậy?"
"Đến trễ trị liệu ."
Nguyệt Tâm mím miệng, vươn tay, tay cô vừa đụng tới tay trái của anh, liền nghe anh nói một tiếng "Bẩn", còn rụt tay về.
"Có quan hệ sao? Đụng một chút sẽ chết người sao? Tay bẩn có thể tắm, tâm là sạch sẽ là tốt rồi." Nói xong, cô liền kéo tay trái của anh nhìn nhìn, hỏi: "Còn có thể trị sao?"
"Không biết." Thiệu Hoa mang khẩu trang, hai mắt đặc biệt rõ ràng. Anh kinh ngạc nhìn Nguyệt Tâm, cô biết anh tâm sạch sẽ sao? Anh tranh di sản, không phải vì bản thân; anh ngồi tù, cũng không phải bởi vì bản thân...
"Ngày khác đi khám thử xem, không chừng có thể chữa trị được."
"Ha ha." Thiệu Hoa tiếp tục quét rác, quét một đoạn. Anh cũng không quan tâm Nguyệt Tâm ở bên cạnh đang nhìn, đẩy xe rác tiến lên phía trước.
Một đại thiếu gia lúc trước luôn ngồi trên chiếc "Porsche" (*)sang trọng, vậy mà bây giờ phải đẩy xe rác! Nếu anh không mang khẩu trang, không chừng trên mạng sẽ có tin hot "Soái ca đường cái" , hay là "Quý tộc ma cà rồng" ... Nguyệt Tâm lại bắt đầu đầu mơ mộng. Đương nhiên, đây là thú vui lúc nhỏ của cô, hiện tại tuy đã không còn là một đứa nhóc con nữa , nhưng thói quen vẫn không đổi được .
(*) là xe ô tô của Đức sản xuất, các nàng lên search gu gồ đi, ta thấy xe cũng đẹp lắm.
Rốt cục, Thiệu Hoa bị nhìn có chút ngượng ngùng , quay đầu hỏi: "Cô không có việc gì sao?"
Nguyệt Tâm dừng một chút, nháy nháy mắt, nhếch môi cười nói đến: "Đêm nay là đêm giao thừa, tôi mời anh ăn cơm!"
Đêm giao thừa, thì ra đã là giao thừa rồi! Đúng rồi, nếu tết âm lịch mà làm tăng ca, có thể lấy gấp ba tiền lương! Thiệu Hoa nghe cô nói mới nhớ tới đến, anh lựa chọn tăng ca thật sự là rất sáng suốt , dù sao anh cũng không có gì để làm.
"Uy! Tôi nói muốn mời anh ăn cơm!"
"Tôi mời cô."
Nguyệt Tâm liếc trắng mắt: người này thật sĩ diện!"Lần trước tôi còn nợ anh một chầu mà!"
"Cũng là một ly cà phê mà thôi, không giống mời cơm."
"..."
Quyết định cuối cùng đó chính là, hai người AA. (chia đôi tiền)
"Anh mấy giờ thì tan tầm?"
"5 giờ."
Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ, còn gần một tiếng nữa, nói: "Tôi chờ anh tan tầm."
"Vậy cô sẽ ngồi đây xem tôi quét đường sao?"
"Không thể sao? Sẽ chết người sao?"
"..." Thiệu Hoa thật không nói gì, hắn cảm thấy cô gái này thật thích nói “chết người” .
"Tiểu Thiệu, bạn gái của cháu à?" Một dì làm chung hỏi.
"Không phải không phải chỉ là bạn bè thôi."
"Nga, ha ha." Dì vừa hỏi cười đến quỷ dị, bà suy nghĩ: không phải là bạn gái, vậy sao có thể ngồi ở đây chờ cháu? Lần trước lúc sáng sớm còn xin nghỉ phép giúp cháu nữa!
Thiệu Hoa thay đồ xong, cười với Nguyệt Tâm, hỏi: "Đi đâu?"
Nguyệt Tâm theo vừa rồi liền bắt đầu cân nhắc : phải chon chỗ nào đây , bởi vì AA nên cô muốn thay anh tiết kiệm tiền; nhưng chỗ đó phải hơi sang trọng chút, đối mặt với "Ma cà rồng " vẫn có thể YY ; tốt nhất gần nhà mình, như vậy trở về thuận tiện hơn..."Xuyên hương cư, gần nhà tôi."
"Nga, được."
"Đúng rồi, anh có thể ăn cay không?"
"Cũng ăn được một chút, bọn họ nói ăn đồ ăn hơi nhạt, đối phong thấp mới có lợi."
"Nga, vậy là tốt rồi."
"Hợp khẩu vị không?" Nguyệt Tâm hỏi.
"Ngon. Khụ khụ."
"Có phải cay quá không?" Nguyệt Tâm thấy anh ho khan, có chút lo lắng.
"Không có, quán tính của tôi là ho khan mà thôi."
"... Tết âm lịch anh có dự định gì không?"
"Tăng ca."
"A?"
"Ừm."
...
Cứ như vậy, Nguyệt Tâm cùng Thiệu Hoa cùng nhau trải qua đêm giao thừa. Lần này, Thiệu Hoa đưa cô đến dưới lầu, mà không phải là chỗ chờ xe bus.
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."