Trên đường đi, Nguyệt Tâm mua một ly sữa đậu nành, một cái bánh trứng bột, cảm thấy mĩ mãn bắt đầu ăn. Đến cửa, đã giải quyết xong . Cô nhẹ nhàng mở cửa, đi đến bên giường vừa thấy, Thiệu Hoa quả nhiên đang ngủ. Cô ngồi lên trên ghế, năm sấp trên bàn, bắt đầu chìm vào mộng đẹp.
Trời hoàn toàn sáng, tiếng người càng ngày càng vang. Nguyệt Tâm híp mắt, nhìn đồng hồ, đã qua tám giờ . Cô thẳng đứng dậy, vươn vai vài cái. Quay đầu nhìn Thiệu Hoa, anh còn không có thức dậy. Hiện tại không còn buồn ngủ, cô bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giết thời gian .
Đúng, trước khi gọi cho Lisa , cô nên đi gặp khách hàng.
Nhưng một chút phải mua thức ăn cho Thiệu Hoa, hơn nữa cô thấy hơi đói bụng, cô phải mua cho mình hai cái bánh bao ~ không đúng! Người bệnh thần kinh này nói không với tiền của phụ nữa , cho nên mua hắn cũng sẽ không ăn! Lại không đúng! Tính tiền hắn là được rồi.
Nguyệt Tâm đi đến bên giường, nhẹ nhàng lay vai anh vài cái, lại nhẹ nhàng mà kêu “ Cương thi”, Thiệu Hoa không phản ứng, chắc còn phải ngủ một lúc nữa. Nguyệt Tâm tính đi ra ngoài đi bộ một vòng, ở trong này thật sự buồn muốn chết. Cô đùa với con chó nhỏ vô cùng vui vẻ; ăn hai cái bánh bao, thật thỏa mãn; cuối cùng, trên đường trở về tham quan xung quanh. Đương nhiên, cô không quên mua điểm tâm về cho Thiệu Hoa, trong tay bánh trứng bột , đi lên lầu.
Nghe được âm thanh mở cửa, Thiệu Hoa tỉnh dậy. Lúc này đã là mười giờ.
"Anh tỉnh rồi?"
"Ừm."
"Đứng lên, ăn bánh đi rồi uống thuốc." Nguyệt Tâm thấy Thiệu Hoa nhíu mày, sắc mặt lập tức biến đổi: "Xin anh, rời giường ăn sáng đi"
Thiệu Hoa quay đầu, không nhìn Nguyệt Tâm. Nguyệt Tâm tức muốn giơ chân , cô đi đến bên giường, đang muốn đạp Thiệu Hoa một phát, chợt nghe anh "A" kêu một tiếng, cô nhanh chóng thu tay lại, có chút khẩn trương, hỏi: "Như thế nào?"
"Ách, tôi…" Thiệu Hoa nói chuyện vô cùng tốn sức, "Bác sĩ nói là phong thấp ."
Phong thấp! Nguyệt Tâm rốt cục suy nghĩ lại những việc mà mình nghi ngờ: trời mưa, thắt lưng đau, không đi lại được, chỗ làm gần như vậy mà thức rất sớm, phong thấp! Nguyệt Tâm trong lòng run lên, phong thấp tuy rằng là bệnh thông thường, không có gì kỳ quái , nhưng mẹ cô chết có thể nói là do phong thấp! Cô biết sự nguy hiểm của phong thấp, tác hại của nó vô cùng đáng sợ.
Ba của Nguyệt Tâm đi công tác ở nông thôn, sau khi mẹ cô mang thai cô hai người mới kết hôn. Vài năm sau, hai người họ ly hôn , ba cô trở về thành phố H. Nguyệt Tâm chọn theo mẹ nên ở lại nông thôn cùng mẹ. Không biết khi nào, mẹ bị phong thấp, buổi sáng thế nào cũng không dậy nổi, có khi nằm ở trên giường thật lâu mới có thể rời giường. Bởi vì nhà không có tiền, không trị được bệnh, sau đó tay chân của mẹ đau đến chết đi sống lại, dần dần , liền không còn một chút cảm giác . Có một ngày, Nguyệt Tâm đi học về, nhìn mẹ nằm rạp trên mặt đất, bên cạnh là một lọ thuốc trừ sâu. Sau khi mẹ mất, Nguyệt Tâm đến thành phố H, được ba nhận về nuôi dưỡng. Đương nhiên, cô không hề thích ba chút nào. Nguyệt Tâm tìm được việc, liền chuyển ra ngoài sống.
"Anh nói đi bệnh gì lại không bệnh, sao lại bị phong thấp!" Nói xong, Nguyệt Tâm kéo một bàn tay của Thiệu Hoa, bắt đầu xoa xoa cổ tay anh, lại xoa bóp cánh tay giúp anh, nước mắt bắt đầu thay phiên nhau rơi xuống, "Ung thư so với phong thấp còn tốt hơn mấy lần, bị xe đâm chết cũng không sao, ít nhất được chết một cách thoải mái.."
Sao lại bọ phong thấp? Thiệu Hoa cũng chưa bao giờ từng hỏi vấn đề này . Hiện tại, anh không còn nhớ bản thân thế nào mà lại bị phong thấp, anh đang tò mò hành động cùng nói những lời này của Chu Nguyệt Tâm . Bất quá, Thiệu Hoa cảm thấy cô nói rất có đạo lý, "Được chết một cách thoải mái" ...
"Thoải mái sao?"
"Ân."
Nguyệt Tâm "Xử lý" xong hai tay của anh, kéo chăn lên, lại bắt đầu xoa bóp chân cho anh. "Anh hoạt động được chút nào chưa?" Nguyệt Tâm hỏi.
"Ừm, cám ơn cô." Thiệu Hoa thật ngượng ngùng, mặt hơi ửng hồng. Anh sao có thể nào khiến cho một người con gái mới gặp hai lần “ hầu hạ” anh đây.
"Anh đứng lên đi, ăn nhanh đi, sau đó uống thuốc." Nói xong, Nguyệt Tâm dìu anh ngồi dậy, đem bánh trứng bột đưa cho anh, nói : "Tiền hôm qua anh đưa cho tôi, tôi dùng để mua đồ cho anh, nên anh không cần phải sỉ diện đâu”
Thiệu Hoa nhìn cô, cười rộ lên. Nha, quả nhiên nói đến tiền bản thân, trong lòng liền thích! Người này đầu óc đúng là có vấn đề!
"Đúng rồi, tôi thay anh xin nghỉ hai nhày, ngày mai anh không cần đi làm đâu."
"A? Nga."
"Anh bị bệnh, phải ở nhà nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi hai ngày còn chưa nhằm vào đâu đâu ! Vạn nhất bệnh trị không hết, sẽ biến thành tàn phế đó , biết không? !" Nguyệt Tâm nói quanh co, ngượng ngùng tiếp tục nói : "Nếu anh không có tiền khám bệnh, tôi sẽ cho anh mượn tiền, về sau anh trả lại cho tôi là được." Vừa nói xong, Nguyệt Tâm có chút hối hận, cô mới đi làm, Thiệu Hoa lại là khách hàng đầu tiên, hiện tại cô có thể có bao nhiêu tiền? Cư nhiên còn muốn cho người khác mượn tiền...
"Ha ha, cám ơn."
"Cám ơn?" Là "Được, cám ơn" hay là "Không cần, cám ơn" ? Nguyệt Tâm nghe không ra câu trả lời của anh.
Thiệu Hoa biết, hiện tại có tiền điều trị hay không thì cũng đã muộn,dù có trị cũng chỉ uổng phí tiền mà thôi.